“Gia Di? Cậu còn nghe không?”.
Khương Gia Di cố gắng bình tĩnh và điều chỉnh giọng điệu của mình.
“…Mình đang nghe đây”.
Ngoài tức giận, cô còn cảm thấy uất ức và thất vọng.
Rõ ràng lúc ở nhà họ Khương, cô đã hỏi anh rốt cuộc bọn họ đã từng gặp nhau hay chưa, cô còn nói câu trả lời này rất quan trọng đối với bản thân cô, vì sao anh lại nói dối? Đêm đó ở quán bar anh còn làm như chưa từng quen biết cô.
Đối với anh mà nói, có lẽ sự cố chấp về vấn đề này thực sự không cần thiết và cũng rất ngây thơ, nhưng đối với cô mà nói thì nó lại tồn tại một ý nghĩa khác.
Chu Lâm không nhận ra sự kỳ lạ, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Mình cứ tưởng chú út trông rất dễ nhận ra nhưng không ngờ đến cậu cũng nhận ra. Nói thật, trong buổi tọa đàm mình cho rằng cậu sẽ nhận ra nhưng nhìn phản ứng lại không giống”.
“Có thể là do mình bị mù mặt”.
Khương Gia Di không nghĩ nhiều, buột miệng nói xong mới nhận ra mình vừa nói cái gì.
“Không… lúc đó mình vẫn luôn mặc bộ đồ thú bông, gần như chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút đường đi, chưa từng nhìn thấy mặt của anh ta”.
“Thảo nào, thế thì không nhận ra là chuyện bình thường”.
Nghe vậy, cô cắn môi, tâm trạng rối rắm.
Nếu như cô đội đầu thỏ không nhìn rõ người ngồi trong xe là Chu Tự Thâm, vậy thì anh cũng không nhìn thấy khuôn mặt cô mới phải chứ nhỉ?
Lúc đó cô không biết Chu Lâm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503015/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.