Khương Gia Di lại ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh. Mùi hương ấy trộn lẫn với mùi trà đắng vừa lạnh nhạt, vừa cuốn hút khiến tâm trạng của cô trở nên chao đảo mâu thuẫn.
Cô ngước mắt lên, đúng lúc xông thẳng vào tầm mắt của đối phương.
Chu Tự Thâm rũ mắt liếc nhìn cô lui về phía sau, bỗng dưng bật cười.
“… Anh cười cái gì?”
“Thế em sợ cái gì?”
Anh híp mắt, tuy là hỏi vặn lại cô nhưng không hề cố ý gây sự với cô.
Người khác sẽ dùng lời nói sắc bén và giọng điệu để gia tăng khí thế của người nắm thế thượng phong, trái lại, anh giống như dùng một dáng vẻ tính tình dễ chịu để tỏ vẻ yếu ớt và che giấu điều gì đó.
“Tôi đâu có sợ”.
Khương Gia Di nỗ lực tỏ ra tự tin, đôi mắt vô tội tròn xoe nhìn anh.
Đường cong trên khóe mắt cũng vì vậy mà trở nên mềm mại, con ngươi màu hổ phách long lanh trong suốt đến mức không giấu nổi chút tâm tư nào. Nốt ruồi nhỏ xinh bên cánh mũi đem lại chút cảm giác ngốc nghếch lẫn ngọt ngào.
Chu Tự Thâm nhìn cô, chợt từ tốn lên tiếng: “Khương Gia Di”.
“Dạ?”
Đầu óc cô đang căng như dây đàn, thốt lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện, hệt như bị thầy cô điểm danh khi còn nhỏ vậy.
Đuôi mày của anh nhúc nhích, cười như không cười.
Lúc này cô mới tỏ tường hàm ý trên nét mặt anh, bất chợt cảm thấy ngượng ngùng: “Cái đó… đúng là tôi đã nói dối tên tôi, xin lỗi”.
Chu Tự Thâm đặt điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503004/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.