Nếu đối với cô và anh là những ngày tháng hạnh phúc bắt đầu thì với một số con người khác lại là những ngày nỗ lực từ bỏ.
....
- Dương Minh Phong, thực ra tôi thích ông..._ Giọng ai đó say mèm rượu nỉ non phát lên.
Người ngồi bên cạnh bỗng cứng đờ người. Đôi má cậu hơi ửng đỏ, mắt đã sưng nhưng vẫn cố mở to, khuân miệng hơi há ra. Vài phút sau hô hấp mới trở lại bình thường.
- Này...này, muộn rồi mau về thôi._ Cậu vỗ vỗ vào má cô gái.
Tuyết Tuyết liền tùy ý vung mạnh tay một cái.
- Uống tiếp đi...
Dương Minh Phong bất lực nhìn nàng Bạch Tuyết say xỉn trước mặt. Sau đó đành cõng cô ra khỏi quán ăn. Gần đây Tuyết Tuyết thường rủ cậu đi ăn, đi uống với lý do chuyện tình cảm không tốt. Mọi khi đều biết điều độ nhưng hôm nay thì lại say tới mức nói mớ. Cậu gọi taxi đưa cô về nhà còn mình thì đi bộ.
Đoạn đi qua phố đi bộ, dòng người đông thật đông mà mình cậu lại cảm thấy duy nhất lẻ loi. Từ người già cho tới trẻ nhỏ, ai cũng có đôi có cặp. Có khách du lịch, có dân địa phương, đâu đâu cũng là tiếng cười nói vui vẻ. Ấy vậy bắt mắt nhất phía bên kia đài phun nước cậu rất nhanh chóng nhận ra một bóng người quen thuộc. Là cậu ấy...
Một thân ảnh xinh xắn, mặc quần bò màu đen, đi giày thể thao, khoác một chiếc áo khoác lông màu xám, mái tóc xõa dài, đang cười rất tươi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227805/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.