Chả biết ngoài trời thế nào. Chỉ biết trong phòng một mực thê lương. Ánh đèn sáng nhạt nhòa trong bóng tối của cả căn phòng. Chiếc rèm cửa sổ màu trắng dày đã che đi khung cảnh phía ngoài. Một hai chú gấu bông rơi xuống đất, lăn khỏi chiếc giường. Tay vẫn nắm chặt quyển sổ, mi tâm nhắm chặt. Nhưng nước mắt vẫn một mực chảy xuống. Tiếng nhạc từ chiếc máy tính lẳng lặng hát lên một bài hát lặp đi lặp lại...
...
"
Tỉnh mộng mới biết, sương ươn ướt trên gối, là lệ vương trong giấc mơ.
Hoảng loạn nhìn ra chẳng thấy ai, làm người muốn tìm về với giấc mơ.
Đèn sáng rừng trúc, ngồi trong đình thủy tạ, nghe tiếng đàn thâu đêm
Gió đêm vội vã thổi bay rèm lụa trắng, nhẹ lướt qua mặt
Mượn ánh trăng non, đọc được câu "bên dòng nước"
Chân váy đượm hương cây cỏ, mơ màng rơi vào chốn hồng trần
Ánh mắt đó làm thời gian ngừng đọng, thề sinh tử có nhau cũng có sao?
Bóng đêm tan, trách năm tháng quá vội vàng, làm sao quên nỗi tương tư?
Ngơ ngác nghe khúc nhạc tàn cuộc dạo chơi
Nhung nhung nhớ nhớ tựa cửa sổ, nàng chẳng buồn ngâm thơ trang điểm
Rầu rầu rĩ rĩ ca múa, mối thâm tình cũng trải dài theo tiếng hát
Lưu lạc chân trời, từ biệt rồi mới hiểu mênh mang là gì
Biển rộng trời cao, bao nhiêu phong cảnh cũng ngăn không nổi hồi ức
Ánh mắt đó in hai bóng người, giấu vào trong đáy mắt, đáy lòng
Dùng cả đời để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227773/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.