- Em biết anh yêu em đúng không?
Chỉ một câu nói nhưng đã nói đúng vào trọng điểm. Ánh mắt nàng trầm xuống, rời khỏi gương mặt hắn.
- Thế nào gọi là anh yêu em? Chuyện này chỉ là anh hiểu nhầm thôi._ Miệng nàng cười nhạt, lờ đi ánh mắt hắn.
- Là cảm xúc của anh, tại sao lại có thể nhầm? Yêu có thể nhầm được sao? Bản thân em vốn biến rõ nhưng vẫn luôn chốn tránh anh. Anh cũng không cần em nhận ra nó, cứ mặc kệ để anh quan tâm em như thế thì sao chứ?_ Nam rất bình tĩnh nói hết câu, vẻ mặt không có gì là tức giận.
Nàng thở dài, lại nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Nam à...Em nghĩ anh nên hiểu chuyện này nhất. Nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, chuyện này người đau nhất cũng là anh thôi. Việc gì anh phải tự làm mình tổn thương như thế? Trên đời này đâu có thiếu người tốt hơn em? Em và anh là không thể, anh bỏ cuộc đi.
Nói dứt câu, nàng đứng dậy, ra khỏi nhà luôn. Tiếng cửa nhà đóng lại, bầu không khí lập tức tĩnh lặng. Một mình hắn ngồi đó, hai tay buông thõng, lưng dựa vào ghế uể oải, ánh mắt đều là một thứ sương mù mịt, không phương hướng.
"Ba năm trước anh vốn dĩ đã nhận ra bản thân có phát sinh tình cảm với em. Từ khi mới gần ba tuổi anh đã biết nói nhưng mà ngày hôm đó lại không đủ can đảm để nói ra ba từ với em. Nhìn thấy em với người ta hạnh phúc như thế, anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227750/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.