- Tôi cần một cái tên... Người đứng sau ông là ai?
Ông già nghe xong thì ngập ngừng, khóe miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Ánh mắt ông lẩn trách cái nhìn thẳng thắn của nàng.
- Nói..._ Nàng đập bàn một cái, quát lên.
Ông ta giật mình đầy hoảng loạn. Vẻ mặt bây giờ với vẻ mặt nhở nhơ băn đầu của lão là trái ngược nhau một trời một vực. Nhưng đến giờ phút này thì ông ta còn đâu tâm ý mà để mắt tới cái gọi là thể diện, cái gọi là tự trọng nữa.
- Tôi...tôi...không thể...
- Trên đời này tuyệt đối không có gì là không thể. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng tòi ra. Ông nên nghĩ tới việc ngay từ đầu ông vào đây với khí thế ra sao. Bây giờ thì run rẩy có khác gì con cừu non sắp bị làm thịt? Nói sớm một chút có khi còn được sống. Ông nghĩ người đứng sau ông có mượn cơ hội này, mượn bàn tay này của tôi để đè chết ông không. Rồi thì giờ khắc cận kề cái chết...ông sẽ nghĩ tới những việc ông làm, nghĩ tới gia nghiệp ông xây dựng lên, tiền tài bí mất lúc đó không kịp cứu ông nữa rồi... Chết, hãy thử nghĩ về cái chết đi..._ Nàng đứng bật dậy, đầu tiên là hùng hổ nói ông ta, sau đó lại đổi giọng chậm rãi, đầy thuyết phục.
Trong đầu ông ta bây giờ chỉ loanh quanh luẩn quẩn trong từ "chết". Đúng thế, nếu ông chết ở đây thì sự nghiệp gia sản bấy nhiêu năm nỗ lực rốt cuộc có công sức gì? Chết là hết...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227720/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.