Ở căn nhà này nằm trên đồi cao vừa hay năm hướng ra phía biển, phía trước nhà xa xa có thể nhìn thấy mặt trời đang lặn. Bên phía ngoài có tầm ba mươi người mặc đồ thường nhưng có trang bị đầy đủ như lính. Nam đứng trước mặt nàng cũng khiến cho bọn họ hạ súng xuống. Chút nắng cuối ngày chảy trên người bọn họ càng làm nổi bật lên hai người đứng ở giữa. Nàng mặc chiếc váy công sở màu trắng. Anh mặc chiếc áo so mi trắng.
- Em không sao chứ?_ Trong mắt Nam vẫn còn sót lại những tia sợ hãi.
- Có thể sao?_ Nàng cười cười liếc sang người của mình.
Ngay khi nàng còn đang nhìn họ thì Nam đã ôm trầm lấy nàng. Giúc đầu vào hõm vai nàng, vòng tay phía dưới siết chặt lấy eo nàng. Anh không ngại những người ở đây, anh chỉ sợ mất nàng. Anh đã lo lắng mình đến muộn. Anh đã lo lắng minh không làm gì được cho nàng. Nhưng mà nàng cũng không cần đến sự giúp đỡ của anh. Nàng quá mạnh mẽ...
Nụ cười trên môi nàng cũng lặng xuống, khuân mặt hứng chọn những tia nắng cuối, ánh mắt hằn lên những tia đau thương. Đột nhiên nàng nhớ tới Lâm, nàng nhớ những cái ôm ấy. Mùa đông thì ấm áp, mùa hạ đầy nhiệt huyết. Bao lâu rồi nàng chưa được ôm? Nhưng mà rất nhanh thôi, đôi mắt ấy lại phủ hàng ngàn tầng sương mù...
Nàng vỗ vỗ vai Nam, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra. Nhìn anh ta mà cười rất tươi.
- Những chuyện này em đều đã có sắp xếp. Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227709/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.