Một chiếc váy màu mận chín trên đầu gối, quần tất đen, chiếc len phía trong lấp ló lộ ra phía ngoài là chiếc áo khoác mỏng màu xanh đậm. Trên cổ có đeo một chiếc khăn màu đỏ gạch kẻ.Trên tay có một bó hoa.
Từng bước chân nàng bước đi đều nhẹ nhàng, không tiếng động. Nàng cuối cùng dừng lại trước một bia mộ. Từ từ đặt bó hoa hồng trắng mà phía trên còn có những giọt nước xuống.
Nàng mỉm cười nhìn cái tên khắc trên bia mộ kia - Cao Yên Quân.
Cái tên này rất lạ phải không? Thực ra đây mới là tên thật sự của người mà nàng yêu ba năm đại học. Mọi chuyện nàng đã điều tra sáng tỏ. Chỉ tiếc là lúc nàng biết cái sự thật này còn có thể cứu vãn gì được nữa... Cái mộ này chính là nàng chuyển từ cái mộ mang tên Hoàng ĐÔng Lâm về đây.
Nàng đưa tay trái mình lên, ở lòng bàn tay được băng bó bằng vải trắng. Nàng lại nhìn xuống ngôi mộ.
- A Quân à... cái tên của anh này thật hay, tại sao lúc trước không hề nói cho em biết. Như thế em sẽ được gọi cái tên này thật nhiều lần. Em đã yêu anh như thế... còn sự giấu giếm gì không thể chấp nhận chứ?
Tiếng nàng trầm nhẹ vang lên. Không hề biểu đạt ra giọng nói cảm xúc nhưng mà nghe thấy liền có chút thê lương đeo bám. Thiên ở cách đó mấy mét, thân hình cao gầy vô thức run lên mấy lần. Đôi mắt tràn đầy thương tiếc nhìn về phía em gái đằng trước.
- Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227698/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.