Sau khi ăn xong, Xa Giai Di có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Hàm: “Chủ nhiệm kêu Thanh Hàm đến văn phòng, rõ ràng là nhận định cậu ấy gian lận, làm sao bây giờ?”
Khúc Mặc Thương nhướng mắt: “Không sao đâu, tôi đi cùng cậu ấy, các cậu về lớp trước đi."
Trần Dao gật đầu: "Chủ nhiệm có chút cố chấp, lại không muốn người khác làm mất mặt, các cậu cẩn thận."
"Được, đi thôi."
Mặt trời giữa trưa hôm nay lên cao, từ căn tin đến văn phòng khoảng hai trăm mét. Khúc Mặc Thương mang balo đi phía trước, ánh mặt trời giữa trưa chiếu roi làm bóng cô thấp bé, vốn dĩ cô tinh tế cao gầy, nhưng cái bóng khuất sau lưng lại rất đáng yêu.
Lâm Thanh Hàm đang suy nghĩ lung tung, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Khúc Mặc Thương, cho đến khi hơi ấm của mặt trời đột nhiên biến mất, nàng mới nhận ra hai người đã xuống lầu.
Khúc Mặc Thương dừng bước, thiếu chút nữa Lâm Thanh Hàm đã đụng phải cô, nhanh chóng lùi lại một bước.
“Cậu khẩn trương sao?” Khúc Mặc Thương thấy nàng hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi nàng.
Lâm Thanh Hàm cảm thấy trên mặt có chút nóng, lắc lắc đầu, từ khi Khúc Mặc Thương đưa tờ giấy cho nàng, căn bản nàng chưa từng nghĩ tới gặp Vương Vĩ Hành sẽ như thế nào.
Đứng trước cửa văn phòng, Khúc Mặc Thương gõ cửa, giọng nam lộ ra tùy ý bên trong truyền tới: “Vào đi.”
Đẩy cửa ra, Vương Vĩ Hành đang ngồi trên ghế liền ngồi thẳng dậy, sắc mặt cũng có chút khó coi: "Lâm Thanh Hàm, không phải kêu em tới đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-khong-lam-yeu/227033/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.