Chương trước
Chương sau
Lâm Thanh Hàm rất hướng nội, suốt cả quãng đường dài Khúc Mặc Thương bận suy nghĩ những chuyện đã xảy ra nên không chủ động nói chuyện với nàng, hai người liền yên lặng cùng nhau đi trên đường như vậy.
Khi đến nhà Lâm Thanh Hàm, người ngồi ở phía sau nhỏ giọng nói: “Đến nhà tôi rồi.”
Khúc Mặc Thương ừm một tiếng rồi dừng xe. Sau khi xuống xe, Lâm Thanh Hàm kéo chặt dây đeo cặp sách không nhúc nhích, nhìn chằm chằm dưới mũi chân.
Khúc Mặc Thương nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng giống như chờ người lớn lên tiếng mới có thể đi, không khỏi nở nụ cười nói: “Sao không đi lên đi, đứng ngốc ở chỗ này làm gì?”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn lại nhiễm màu đỏ, lắp bắp nói: "A ... tôi, tôi lên ngay. Cậu ..."
Khúc Mặc Thương giương mắt lên, liếc nhìn thành phố cổ kính này, bên ngoài tường của tòa nhà đều bị bong tróc, nhiều toà nhà còn bị cháy đen, nhìn rất hỗn loạn. Nghĩ đến cái gì đó, cô hỏi Lâm Thanh Hàm: “Lúc này ba mẹ cậu về nhà chưa?”
Lâm Thanh Hàm không nghĩ tới cô lại đột ngột hỏi như vậy, sửng sốt một lúc mới thấp giọng nói: “Mẹ tôi còn ở chỗ làm, đến khuya mới về.” Nói xong, sức sống của nàng vừa rồi giống như hoàn toàn bị sụp đổ, cúi đầu không nói gì.
Chỉ nghe nhắc tới mẹ, không có nhắc đến ba, hơn nữa ánh mắt rất ảm đạm, Khúc Mặc Thương đại khái hiểu người này thực sự có thể là con gái của Khổng Ích Tường, nhưng cô không cần phải chọc vào chỗ đau của cô gái nhỏ vì điểm nghi ngờ này.
Khúc Mặc Thương không muốn nàng rơi vào trạng thái suy sụp như vậy, nói: “Vậy cơm chiều của cậu thì sao bây giờ?”
Lâm Thanh Hàm lại ngẩng đầu lên: “Tôi tự nấu.” 
“Cậu biết nấu cơm sao?” Trong mắt của Khúc Mặc Thương mang theo tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, dưới tình huống này khẳng định Lâm Thanh Hàm đã sớm gánh vác rất nhiều chuyện.
Cùng nàng hàn huyên vài câu, Khúc Mặc Thương chuẩn bị rời đi, sau khi lên xe đạp, cô quay đầu lại nghiêm túc nói: "Buổi chiều cậu có chút buồn ngủ, về sau buổi trưa phải nghỉ ngơi một lát, nếu không sẽ mất nhiều hơn được.” 
Lâm Thanh Hàm không ngờ cô lại để ý tới chuyện này, nàng mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng nhìn Khúc Mặc Thương đạp xe từ trong bóng tối của tiểu khu xuyên qua ánh hoàng hôn, biến mất trong tầm mắt của nàng, sau đó lẳng lặng xoay người đi về nhà.
Nhà nàng sống trên lầu hai, là một căn nhà thuê nhỏ. Nhưng diện tích hơn 20 mét vuông có một gian bếp chật hẹp, bên cạnh có một phòng vệ sinh chỉ có bồn tiểu, trong phòng chỉ có hai chiếc giường, một chiếc là giường gỗ chủ nhà để lại, còn cái kia là giường đơn.
Nàng và mẹ ngủ ở đây, mẹ của Lâm Thanh Hàm thỉnh thoảng trực đêm về muộn, sợ quấy rầy nàng nên ngủ riêng.
Căn bếp tuy cũ nát nhưng được lau dọn sạch sẽ, trên đó có mấy cái thớt và dao phay, mấy cái bát đĩa, một cái chảo còn dư lại 1/4 lượng dầu. Chiếc bếp ga đã sử dụng nhiều năm, lớp sơn bên ngoài đã bị bong tróc, lộ ra những lớp tôn hoen gỉ. Lâm Thanh Hàm nhìn căn bếp một chút, không nấu cơm mà là cầm lấy túi da rắn đi ra ngoài.
Mẹ của Lâm Thanh Hàm làm việc vặt trong một xưởng gia công túi xách và hành lý, mỗi ngày đều đi sớm về muộn. Sức khỏe Lâm mẹ không tốt, mắc bệnh hen suyễn, cho nên xưởng từ chối cho bà trở thành công nhân chính thức. Vì cuộc sống mưu sinh, bà năn nỉ ỉ ôi quản đốc xưởng thật lâu mới được công việc này, nhưng chỉ là làm việc vặt nên không có lương cơ bản, tháng nào tốt thì miễn cưỡng được hai nghìn.
Lâm Thanh Hàm và mẹ nàng sống nương tựa vào nhau từ khi còn nhỏ, không có ba, nàng trở nên nhạy cảm cùng tự ti, nhưng nàng cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên sau giờ học luôn phải tìm việc gì đó để làm trợ cấp một ít cho gia đình. Nhưng nàng còn quá nhỏ nên có rất nhiều nơi không dám thuê, cho nên việc nàng làm nhiều nhất là nhặt thùng các - tông cùng chai nhựa.
Nơi này gần chợ lớn, chỉ cần siêng năng thì nàng có thể kiếm được 20 đến 30 tệ một tuần, đủ chi tiêu cho bản thân trong trường. Gần đây, nơi này đã bị phá bỏ và xây dựng lại, nhiều bao tải và bao xi măng vứt bỏ trên công trường, những bao này có thể được tái chế, trạm thu mua có thể ra đến hai tệ, nàng phải mau đến đó thu thập, nếu không sẽ bị giành trước.
Lúc nàng ở bên ngoài vơ vét một vòng trở về đã là tám giờ, vội vàng về nhà nhanh chóng rửa tay, vào bếp chuẩn bị cơm tối để buổi tối mẹ về có cái để ăn.
Nàng lấy một nắm rau trong tủ ra chuẩn bị xào, rau không tươi lắm, có chút héo, lá vương vãi cũng được thu thập chỉnh tề, nàng nhặt từng lá rồi rửa sạch, sau đó thuần thục vo gạo xào rau, chuẩn bị cơm tối đơn giản.
Lâm Thanh Hàm để riêng một phần thức ăn đậy nắp lại, sau đó bắt đầu đi tắm giặt quần áo, khi nàng thu thập xong cũng đã gần 9 giờ 30 phút. Ngồi trong phòng, nàng nằm trên bàn gấp, bắt đầu hoàn thành bài tập hôm nay.
Buổi trưa nàng không nghỉ ngơi, sau khi làm việc dài như vậy lại bắt đầu hao tổn sức lực, những câu hỏi trong sách bài tập vốn dĩ có chút lao lực lúc này hiệu suất càng thấp hơn.
Nhìn câu hỏi suy nghĩ hơn mười phút, Lâm Thanh Hàm càng ngày càng uể oải, hiện tại nàng đang rơi vào tình thế vô cùng quẫn bách, chuyên tâm vào việc học đồng nghĩa với việc mẹ nàng sẽ làm việc vất vả hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng chỉ có thể được nhận vào một trường trung học bình thường. Nhìn chằm chằm vào tờ giấy nháp đầy chữ, nàng nghĩ đến Khúc Mặc Thương, dựa vào điểm số của cô nhất định sẽ vào trường trung học Yến Kinh, cây bút trên tay nàng để lại dấu vết sâu trên giấy, phát ra âm thanh trầm đục, trong ngôi nhà nhỏ này cũng nặng nề giống như tâm trạng của nàng.
.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Khúc Mặc Thương mở ra kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên sau khi trở lại trung học, cô đã lấy thân phận học sinh trung học bốn ngày. Mấy ngày nay cô và Lâm Thanh Hàm không gặp nhau nhiều, nhưng đương nhiên mỗi tối sẽ đưa nàng về nhà. Trần Dao và Xa Giai Di đã quen với việc cô tan học đi bồi Lâm Thanh Hàm, thỉnh thoảng đụng phải Lâm Thanh Hàm cũng sẽ chủ động nói mấy câu.
Sau ngày hôm đó, Khúc Mặc Thương đã đề ra chuyện trực nhật với tổ trưởng tổ vệ sinh, cô lên lịch trực và bố trí mỗi ngày hai người, thay phiên nhau theo số lượng học sinh.
Đương nhiên là sẽ có một số người cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là những người ngồi ở phía sau thường nhờ Lâm Thanh Hàm trực nhật thay, còn nhờ chạy mua những thứ lặt vặt. Nhưng hiện tại mỗi ngày tan học, Khúc Mặc Thương đều sẽ mang Lâm Thanh Hàm đi, nếu ai không trực nhật sẽ trực tiếp truy cứu trách nhiệm theo lịch trực đã phân, bọn họ cũng chỉ có thể thành thật làm.
Ngoài việc hoàn thành bài tập trong tuần này, mặc khác Khúc Mặc Thương còn sửa sang ghi chú. Cô là người đã từng tham gia kì thi tuyển sinh, tuy không nhớ đề của kì thi tuyển sinh năm đó nhưng cô vẫn có chút ấn tượng về dạng đề thi, đặc biệt là hai câu hỏi cuối đề. Cho nên, cô tìm các đề thi tuyển sinh trong sáu năm qua, các đề toán, lý, hóa để phân tích các dạng đề tương ứng với kiến ​​thức, sau đó tóm tắt lại. Nếu ngày thường gặp đề tương tự đều sẽ đi sâu nghiên cứu, đúc kết thành các bước giải quyết cụ thể.
Thời điểm này, các trường bổ túc chưa phổ biến, phần lớn các giáo viên trường công đều giảng bài trong sách giáo khoa, hiếm khi tóm tắt kiến thức để học sinh giải đề, nhiều nhất là để học sinh tự hiểu.
Hiện tại Khúc Mặc Thương xem xét các đề thi, từ góc độ của người ngoài cuộc, vượt ra khỏi giới hạn suy nghĩ của một học sinh, cô nhìn nhận các câu hỏi rõ ràng cùng sâu sắc hơn.
Cuối tuần, Khúc Mặc Thương cũng không có ý định hoàn toàn thả lỏng, cô phải sắp xếp rất nhiều việc, hơn nữa cô đã sống nhiều năm như vậy, cũng không chân chính là hài tử, so với vô tư, cô đã quen xử lý công việc trước.
Sau khi ở trong thư phòng cả buổi sáng, Khúc Mặc Thương đã sắp xếp tất cả tư liệu, dì Hoàng không nhìn được nữa, bà đưa cho cô một ly sữa: “Tiểu Thương, đừng học quá sức, hiện tại là 11 giờ rồi, lúc con ăn cơm xong tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi a. Uống một ly sữa trước đi, sau đó đi dạo một chút, đừng suốt ngày chỉ ở trong thư phòng."
Dì Hoàng có chút lo lắng cho cô, trước đây Khúc Mặc Thương ít khi dành thời gian dài làm bài tập vào cuối tuần như vậy, cô luôn hoàn thành bài tập sớm, sau đó cuối tuần ra ngoài đi chơi. Trong khoảng thời gian này, bà rõ ràng cảm nhận được thay đổi của Khúc Mặc Thương, trước kia khi nói chuyện với bà phần lớn là mang bộ dáng đáng yêu, rất thích làm nũng. Nhưng mấy ngày nay cô ít làm nũng, nói chuyện với bà thì ôn hòa lễ phép, có rất nhiều việc sẽ tự độc lập, lại có thể quyết định, thoạt nhìn giống như một người trưởng thành.
Loại thay đổi này chắc chắn là tốt, nhưng Khúc Mặc Thương như đã trưởng thành qua một đêm, lời nói cùng cử chỉ của cô giống như một người trưởng thành đạm nhiên thong dong, nụ cười ngây thơ hồn nhiên đã biến thành nụ cười nhàn nhạt, làm dì Hoàng lo lắng không thôi.
Khúc Mặc Thương nhìn ánh mắt từ ái đầy quan tâm của người phụ nữ này, trong lòng cô rất ấm áp, ngoan ngoãn uống sữa, thành thật gật đầu: "Được rồi dì Hoàng, con còn có chút việc sắp xong rồi. Dì đừng lo, dì nghỉ ngơi một chút đi." 
Dì Hoàng híp mắt cười: "Được a, dì cũng dọn dẹp xong rồi, không quấy rầy con nữa, làm xong xuống lầu ăn trái cây, dì có mua trái cây con thích nhất đó."
"Cảm ơn dì Hoàng." Nhìn người có mái tóc bạc ở hai bên thái dương nhẹ nhàng đóng cửa đi xuống lầu, hai mắt Khúc Mặc Thương có tia đau xót, chỉ hy vọng dì Hoàng đời này sẽ khỏe mạnh, sẽ không đột nhiên... Nghĩ đến đây, cô nhíu mày, nên thuyết phục dì Hoàng kiểm tra thân thể, chú ý đến sớm một chút.
Sau khi hít nhẹ một hơi, Khúc Mặc Thương bình tĩnh phân loại đề xong, sau đó đứng dậy đi xuống lầu. Dì Hoàng đã rửa nho cắt táo, đang ngồi trên sô pha đan áo.
"Dì Hoàng, không phải con kêu dì nghỉ ngơi rồi sao? Sao lại đan áo?"
Dì Hoàng có chút ngượng ngùng cười cười: "Sắp đến đông rồi, con mặc áo len mua bên ngoài vẫn luôn ngứa, dì Hoàng đan cho con một cái, màu sắc cùng hoa văn là dì cố tình học được đấy, đẹp không thua kém bên ngoài đâu."
Khúc Mặc Thương sờ vào áo len, đôi mắt có chút lên men: "Đan thành cũng rất vất vả a." 
Dì Hoàng lắc đầu: "Con ngoan như vậy, khiến dì Hoàng không cần nhọc lòng nhiều việc, thời gian nhàn rỗi vừa đan áo vừa gϊếŧ thời gian, dì từ từ làm, không vất vả a."
Khúc Mặc Thương không khuyên bà nữa, chỉ dặn dò bà làm quá lâu sẽ tổn thương đôi mắt. Nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ rưỡi, nhìn hộp bánh quy trống trơn trên bàn trà, cô nhớ tới một chuyện liền nói: “Dì Hoàng, con muốn đi cửa hàng điểm tâm trên phố Tây xem một chút.”
Dì Hoàng tựa hồ tập mãi thành quen, hòa ái cười: "Lại thèm à?" Nói xong bà nhìn hộp bánh quy, gật đầu: "Đi đi, trên đường chú ý an toàn, chờ lát nữa dì làm cơm trưa cho con."
Khúc Mặc Thương đáp ứng, đẩy xe đạp ra khỏi cửa. Trong khoảng thời gian này Khúc gia cũng được xem là khá giả, cơ bản là không cần lo cơm ăn áo mặc, Khúc Ba bắt đầu kinh doanh đã được coi là giàu có, chuyển đến tiểu khu này hai năm trước.
Nhưng Khúc Thịnh đối với Khúc Mặc Thương rất nghiêm khắc, sẽ không dung túng cho cô tùy tiện tiêu tiền, cho nên về cơ bản cũng không khác mấy so với một gia đình bình thường. Ngoại lệ duy nhất là nhờ dì Hoàng chiếu cố cuộc sống hàng ngày, về phương diện khác thì Khúc Mặc thương cũng không quá xa xỉ. Cho nên, lúc đó Khúc Mặc Thương cũng giống như những hài tử bình thường, thích đến phố Tây để tìm những món ăn vặt ngon, mà cửa hàng điểm tâm kia là nơi yêu thích nhất của Khúc Mặc Thương. Mặc dù sau khi dọn đi rất nhiều năm không có trở lại, nhưng hiện tại cô vẫn có chút ấn tượng.
Dựa theo ký ức mông lung đạp xe trên phố, đã nhiều năm không đến đây, có những thứ không tìm thấy trong trí nhớ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ​​thì cảm giác quen thuộc bắt đầu trào lên.
Bên cạnh phố Tây là chợ nông sản, hộ gia đình xung quanh không mua rau dưa thì trái cây, nếu không chọn siêu thị lớn sẽ luôn đến đây mua rau củ quả mình cần. Trong trí nhớ của cô, dì Hoàng đều đến đây mua rau, mặc dù là chợ nông sản nhưng được quy hoạch rất tốt, các loại thực phẩm đều được bày biện rất chỉnh tề.
Nhưng mà, các loại rau dưa đặt chung với nhau không thể tránh khỏi có một ít hương vị, Khúc Mặc Thương không quá thích, nhanh chóng đạp xe đi xuyên qua. Cửa hàng điểm tâm kia có rất nhiều khách, thường xếp hàng dài, Khúc Mặc Thương không nhớ rõ bèn hỏi đường tìm chỗ.
Đứng trước cửa hàng cô liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đứng ở cửa nhìn thở dài một hơi, đi nhanh đến xếp hàng, cuối cùng mua một ít bánh quy và một cái bánh mì nướng. Gần trưa càng đông khách, mấy thứ này mới ra lò, lớp bánh bên ngoài nướng lên cho giòn, màu vàng nhạt cực kỳ đẹp mắt, lại có mùi thơm hấp dẫn.
Từ khi lớn lên, Khúc Mặc Thương hiếm khi có cơ hội đơn thuần thưởng thức món ăn trong cửa hàng nhỏ này như vậy, cô ăn rất nhiều bánh mì nướng, nhưng không phải trong bầu không khí này. Cô nhìn chiếc bánh mì nướng vàng ươm, nhẹ nhàng hít vào một hơi, ánh mắt tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn.
Sau khi mua đồ xong, cô cũng không dừng lại, đạp xe chuẩn bị trở về, vốn định vòng qua chợ nông sản, nhưng khi vừa rẽ vào khúc cua, một bóng người liền xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cô dùng chân chống đỡ xe, dán mắt vào một thân ảnh đứng trước cửa hàng bán hàng rong.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đang nói chuyện với dì bán rau. Cách đó không xa, Khúc Mặc Thương đại khái đã nghe thấy hai người đang tranh luận cái gì, cũng từ phía sau nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô gái. Trong lòng cô có chút khó chịu, thân thể đã đẩy xe đạp đi qua, Lâm Thanh Hàm gặp rắc rối sao?
  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.