Buổi sáng có bốn tiết, hai tiết toán và hai tiết văn. Chương trình toán học gần hết, chỉ còn lại một chương tương tự. Điều khiến Khúc Mặc Thương đáng ăn mừng chính là năm đó cô học rất giỏi, mặc dù sau nhiều năm đã quên rất nhiều thứ, nhưng về cơ bản chỉ cần nhớ lại cùng học lại là được. 
Chỉ là hiện tại ngồi bên dưới nghe lão sư giảng bài, cô luôn cảm giác rất kỳ quái, đời này cô cũng chưa bao giờ nghĩ sau 28 tuổi sẽ có thể trở lại làm học sinh trung học một lần nữa, vừa nghe vừa ghi giống như học sinh. 
Nhưng Khúc Mặc Thương rất tỉnh táo, mặc dù trải qua một lần có chút gian nan, nhưng hiện tại cô không còn là một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp sau bốn năm học tập, mà là một học sinh đang chờ đợi kỳ thi cuối kỳ và tuyển sinh đại học. Nghe tới cũng thật làm người suy sụp tinh thần, nhưng trừ khi cô có thể trở về năm 28 tuổi, bằng không thì mọi chuyện đã được an bài không thể thay đổi được. 
Ngữ văn cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là khi Khúc Mặc Thương nhìn thấy đồng học bị gọi lên trả bài cũ vẫn cảm thấy có chút thống khổ. Những bài thơ cổ đó cô vẫn chỉ nhớ hơn phân nửa, nhưng vẫn có chút mơ hồ, huống chi một trang thơ cổ như vậy làm sao cô có thể nhớ được. 
Toàn bộ quá trình lão sư ngữ văn đều mang mặt lạnh nhìn chung quanh lại rơi vào trên người Khúc Mặc Thương, cuối cùng không chỉ điểm cô, làm Khúc Mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-khong-lam-yeu/227025/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.