Khúc Mặc Thương bị nàng ôm vào trong ngực không ngừng vuốt ve, thân thể tê dại rốt cuộc cũng có cảm giác. Chỉ là nhiệt ý ban đầu mang lại thoải mái, đau đơn cảm giác như bị kim đâm, Khúc Mặc Thương khó chịu cau mày, cảm giác tra tấn này khiến cô thấp giọng hừ một tiếng.
Lâm Thanh Hàm ôm lấy người đang run rẩy, nghe cô khó chịu mà hừ nhẹ, nàng vô cùng đau lòng. Nàng quay đầu nhắm mắt lại để kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra.
Tay chân Khúc Mặc Thương vẫn còn lạnh, cho nên Lâm Thanh Hàm dùng chân dán sát vào hai bàn chân lạnh giá của Khúc Mặc Thương, sau đó đưa tay Khúc Mặc Thương vào trong áo để sưởi ấm, lạnh đến thấu xương làm Lâm Thanh Hàm không nhịn được tsk một tiếng, run lập cập.
Mặc dù Khúc Mặc Thương run đến không nói nên lời, nhưng cô rất rõ ràng động tĩnh của thế giới bên ngoài, biết người mềm mại ấm áp dán ở trên người mình lúc này chính là Lâm Thanh Hàm. Nghe thấy nàng lạnh đến theo bản năng tsk một tiếng, giãy dụa muốn rút tay chân ra nhưng không thể động đậy, cô run lên bần bật: “Lạ… lạnh.”
Lâm Thanh Hàm có chút khẩn trương, ôm cô chặt hơn: “Em ôm chị một lát sẽ không lạnh nữa, nơi nào còn mạnh em xoa cho chị. Chân chị có bị tê không? Ngón tay có khó chịu không, có đau không?"
Nàng cũng đã từng trải qua thời kỳ lạnh cóng vào mùa đông, biết khi bị đông lạnh lại âm lên sẽ rất khó chịu, nàng kẹp chân Khúc Mặc Thương, xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-khong-lam-yeu/1056977/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.