Sau khi Khúc Mặc Thương ra nước ngoài, việc Lâm Thanh Hàm muốn dành thời gian nghỉ ngơi cũng bị hủy bỏ. Nàng không muốn trở về quá sớm, căn nhà đầy dấu vết của Khúc Mặc Thương, quần áo treo chung, dép để chung, còn đồ dùng cần thiết hàng ngày có đôi có cặp khiến Lâm Thanh Hàm không nhịn được mà nghĩ đến cô. Cho nên nàng ở lại công ty tăng ca, thậm chí còn làm toàn bộ nhân viên Cảnh Thái tăng ca, hiệu quả công việc tăng lên nhanh chóng. Hiện tại tuổi tác của Lâm Thanh Hàm không chiếm ưu thế, cùng giao tiếp với mấy lão gia hỏa dễ dàng bị ngáng chân mà đối với nàng cơ hồ không có chuyện gì, hơn nữa những người khinh thường nàng cũng lâm vào một phen ngã lộn nhào. Nguyên bản mấy lão hồ đồ trào phúng Khổng Ích Tường giao Cảnh Thái cho một cô gái hai mươi tuổi nhanh như vậy, không đến hai tháng cơ bản đều ngậm miệng, nhắc đến Lâm Thanh Hàm đều là âm thầm cảm khái. Lâm Thanh Hàm cũng không quan tâm đến thanh danh của mình bên ngoài, hiện tại nàng đã là tổng giám đốc của Cảnh Thái, gánh nặng trên người càng thêm nặng, đồng thời cũng có thể huy động thêm tài nguyên để tìm hiểu một ít thông tin. Công ty Trần Quảng Mạc đã tận dụng cuộc khủng hoảng của Cảnh Thái để tham dự vào đợt sản xuất hàng này, trên cơ bản đã kiếm được lợi nhuận ổn định mà không bị thua lỗ. Trần Quảng Mạc quả là có năng lực, trong một năm công ty đã phát triển gấp mấy lần so với nhóm nhỏ ban đầu, giờ đã chính thức thành lập văn phòng và thuê tầng 1 của cao ốc Hải Thiên. Lâm Thanh Hàm nghe giọng nói khó nén vui mừng của Trần Quảng Mạc trong điện thoại, khẽ cười: “Chúc mừng, lần này cậu đã làm rất tốt, bất quá cậu kiêu ngạo như vậy rồi?” Trần Quảng Mạc sờ sờ mũi, cười khúc khích, sau đó có chút thần bí nói: "Lần này nhờ có quyết định cao minh của Lâm tổng, chúng ta xem như kiêu ngạo hơn rất nhiều. Bất quá ngân sách của tôi ở tầng chín của cao ốc Hải Thiên chỉ bằng một nửa tiền thuê, nhưng gặp được một quý nhân, quyết định đầu tư vào công ty của chúng ta, trực tiếp rót bốn trăm vạn, cho nên tôi mới có tự tin để thuê." Lâm Thanh Hàm nghe xong hơi nhíu mày: "Tập đoàn nào rót vốn, cậu đã kiểm tra chưa? Có liên quan đến Cảnh Thái hay HW không?" "Lâm tổng, tôi làm việc ngài không yên tâm sao? Đương nhiên là để đảm bảo không có vấn đề gì xảy ra, sở dĩ đối phương chịu đầu tư không chỉ vì quan tâm đến triển vọng phát triển của công ty chúng ta, lúc đó tôi cũng có chút hoài nghi, nhưng sau vài lần tiếp xúc thì đối phương rất chân thành. Hơn nữa tôi đã kiểm tra bối cảnh cũng không liên quan gì đến bọn họ. Thật ra trước đây tôi đã từng tiếp xúc với Thiên Thịnh, nhưng là trong phạm vi bình thường.” Trần Quảng Mạc vẫn rất cân đo trong việc giải quyết vấn đề này. Lâm Thanh Hàm nghe hắn nói tới Thiên Thịnh, suy nghĩ một chút: “Vậy thì tốt rồi, nhưng vẫn gửi tư liệu bên kia cho tôi xem một chút.” “Được, chờ lát nữa tôi sẽ gửi qua mail cho ngài, ngài cảm thấy có gì không thích hợp sao?” Trần Quảng Mạc thấy nàng để ý, trong lòng có chút bất an, lẽ nào là mình phán đoán sai lầm. “Không có, tôi tin tưởng năng lực của cậu, tôi chỉ có chút tò mò mà thôi.” Trần Quảng Mạc thở phào nhẹ nhõm: “Đêm nay công ty có tiệc mừng, chắc là ngài không tới được, tôi muốn bỏ ra một chút thời gian cùng đám người Tôn Nhã tụ hội với ngài." Trong mắt Lâm Thanh Hàm mang theo tia ấm áp: "Gần đây tôi rất bận, hơn nữa cũng không tiện gặp mặt với mấy người các cậu, mọi người tự chơi vui vẻ đi." Trần Quảng Mạc thở dài: “Được, Lâm tổng, nhưng ngài vẫn phải chú ý thân thể nhiều một chút, có một số việc không thể gấp gáp.” Lâm Thanh Hàm nhẹ giọng đáp, đặt điện thoại xuống, dựa vào ghế xoa xoa trán. Sau đó, nàng bật máy tính, một thông báo hiện lên, đó là mail Trần Quảng Mạc gửi cho nàng. Nàng click vào mail tải xuống, mở tệp đính kèm, trong đó có thông tin về cổ đông đã đầu tư vào công ty của Trần Quảng Mạc. Tên pháp lý là Diệp Minh Xa, tổng giám đốc của công ty hữu hạn Minh Diệu ở Yến Kinh. Minh Diệu không phải là một công ty lớn, mấy năm gần đây hoạt động không tốt lắm, Lâm Thanh Hàm chỉ biết một chút về công ty này. Nhưng theo lý thuyết Minh Diệu đang trong điều kiện quản lý yếu kém sẽ không đầu tư vào một công ty đang trên đà phát triển, cho nên Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chút kỳ quái. Phần sau đều giới thiệu về công ty này, Lâm Thanh Hàm đã đọc mấy lần rồi cũng không có gì đặc biệt, có phải là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi không. Lâm Thanh Hàm không nhìn ra manh mối, cho nên nhất thời buông xuôi, tập trung vào văn kiện trong tay. Về phía dự án Xanh hóa, Lục Vũ kiên quyết không buông tha, Lâm Thanh Hàm cũng không vội vàng mà chỉ để Trần Quảng Mạc tiếp tục điều tra vấn đề thuế vụ của HW. Lục Chấn Sinh là một doanh nhân, hắn cũng là doanh nhân đa mưu túc trí, sở dĩ hắn có thể thành lập HW ở Hoa Kỳ bằng chính khả năng của mình là vì hắn đã tiếp xúc với cả người da đen và người da trắng, tuy sau này tẩy trắng sản nghiệp biến thành công ty niêm yết, nhưng trong xương cốt tính cách đó của hắn vẫn không thay đổi.
Hơn nữa tuy là Hoa kiều nhưng hắn thực sự không muốn về nước cống hiến, quan tâm nhiều đến thị trường rộng lớn này là vì nhìn trúng, cho nên thủ đoạn trốn thuế lậu thuế hắn làm rất thuận buồm xuôi gió. Hiện tại, chính phủ ngày càng ít bảo hộ đối với các công ty nước ngoài, đồng thời luôn khắt khe trong việc doanh nghiệp trốn thuế, nếu chuyện này xảy ra thì đối với HW không chỉ có gièm pha, mà còn là một đòn chí mạng đối với kế hoạch thâm nhập thị trường Trung Quốc. Hiện tại Lâm Thanh Hàm cũng không định dùng những thứ đó, bất quá trước mắt có thể tạo ra một chút khủng hoảng cho HW. Ba ngày sau, tờ thương báo thời thượng đăng tin Tập đoàn Ayer bị Sở Thuế vụ điều tra về các vấn đề thuế, Phó tổng giám đốc Từ Uy cùng bị triệu tập điều tra. Tập đoàn Ayer bị thua lỗ cổ phần nghiêm trọng, việc này dẫn đến đứt dây chuyền vốn của công ty tại Trung Quốc, để tránh bị liên lụy, các tập đoàn lớn khác đã ngừng hợp tác với tập đoàn Ayer, thậm chí còn có một số lượng lớn người bán cổ phần của bọn họ. Lâm Thanh Hàm gọi điện cho Trần Quảng Mạc: "Nhân cơ hội thu mua số cổ phần rải rác bị bán của tập đoàn Ayer, sau đó thúc giục một số phương tiện truyền thông liên hệ đăng bài làm rõ tin đồn tập đoàn Ayer trốn thuế lậu thuế đã bị niêm phong ngừng kinh doanh." "Được, tôi sẽ chuẩn bị tốt." Sau khi liên tục giảm 5,2%, tin tức bắt đầu được làm rõ. Cuối cùng, sở thuế vụ chỉ phạt Ayer một khoản tiền nhỏ, cũng không thực sự tra được hành vi trốn thuế lậu thuế lớn, với quan hệ xã hội cùng tài chính của Tập đoàn Ayer, giá cổ phần đã dần hồi phục. Cho nên những người đã bán cổ phần của bọn họ trong cơn hoảng loạn đều hối hận, trong đó có cả tập đoàn HW vốn đang hoảng sợ trước chuyển đổi này. Ban đầu khi xảy ra chuyện, Lục Vũ kiên quyết từ bỏ hợp tác với tập đoàn Ayer, hắn cũng vứt cổ phần, vốn dĩ sau khi cổ phần không ngừng giảm làm Lục Vũ cảm thấy hành vi của mình là may mắn, nhưng vài ngày sau đảo ngược tình thế lại làm hắn bất ngờ. Vốn dĩ HW có hợp tác với tập đoàn Ayer, Lục gia cũng đã biết chuyện nên sở thuế vụ đã tìm tới bọn họ, tuy làm bọn họ rất kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy ngoài dự đoán. Chỉ là không nghĩ tới đối với Ayer mà nói thương gân động cốt đều không tốt. Nhưng bức tường bị mọi người đẩy xuống, tập đoàn Ayer bị tổn thất nặng nề, bọn họ hoàn toàn ghi hận hành vi của Lục Vũ. Lục Chấn Sinh nhận được cuộc gọi của Wilson sắc mặt liền biến xanh, sau đó gọi Lục Vũ mắng hắn một trận. Trong lòng Lục Vũ tràn đầy tức giận, mặc dù hắn xử lý sai chuyện này cùng coi đó là chuyện đương nhiên, nhưng cuối cùng đó là quyết định của cha hắn, như thế nào kết quả là hỏa khí lại rơi trên đầu hắn. Lục Chấn Sinh trực tiếp tức giận, điều kiện của HW ở Hoa Kỳ không mỹ mãn như những gì người ngoài nhìn thấy, cho nên mong muốn thâm nhập thị trường Trung Quốc của Lục Chấn Sinh rất mãnh liệt. Đáng tiếc là khi người khôn khéo dù có mưu trí đến đâu thì khi ham muốn lớn hơn lý trí, họ sẽ luôn đưa ra những quyết định sai lầm. Lần này Lâm Thanh Hàm cơ hồ là ngồi ngư ông đắc lợi, giữa tập đoàn Ayer và HW đã có khoảng cách, Lục Chấn Sinh gặp tao ngộ đầu tiên tại thị trường Trung Quốc, hơn nữa vốn dĩ Thiên Thịnh tích cực tìm kiếm hợp tác mà thái độ lại chuyển biến 180°, càng làm bọn họ dậu đổ bìm leo. Một tháng sau, Lục Vũ lại bước vào Cảnh Thái, lần này nhìn qua hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Lâm Thanh Hàm ở phòng họp nói chuyện với hắn một lúc lâu, cuối cùng Lục Vũ đồng ý bắt đầu dự án xanh hóa trước thời hạn. Dự án xanh hóa có quy mô rất lớn, đây cũng là khoản đầu tư chính thức của HW vào lĩnh vực bất động sản, mức đầu tư đã vượt ngân sách 30% chỉ trong vòng nửa năm. Lục Vũ rất lo lắng, đã đầu tư vào thị trường trong nước quá nhiều, chỉ tính riêng đã lên đến hàng trăm triệu, ngay cả khi Lục Vũ nhìn thấy cơ hội kinh doanh to lớn của dự án xanh hóa, trụ sở chính cũng sẽ không có thể phân bổ nhiều quỹ để hỗ trợ chống đỡ. “Lục tiên sinh muốn tôi đầu tư vào dự án xanh hóa sao?” Lâm Thanh Hàm nhìn vào mẫu xét duyệt quỹ dự án, đạm thanh nói. "Đúng vậy, giới thương nghiệp xung quanh dự án xanh hóa đang quật khỏi, nhà ga cao tốc cũng đã có văn bản chính thức, tôi tưởng em không biết cơ hội kinh doanh mà nó mang lại sẽ lớn đến mức nào. Cho nên, hiện tại tăng cường đầu tư đối với Cảnh Thái mà nói tuyệt đối là trăm hại không bằng một lợi." Ánh mắt Lục Vũ chặt chẽ khóa Lâm Thanh Hàm, nhìn như vô cùng chân thành. Lâm Thanh Hàm cười: "Bất quá tôi muốn chỉ là đầu tư, tôi hy vọng 60% dự án xanh hóa có thể chuyển cho Cảnh Thái. Tôi biết anh cần vốn, dự án xanh hóa có vẻ rất hiệu quả cùng lợi ích lớn, nhưng tôi muốn ít nhất ba năm sau phải hoàn toàn thu hồi, dù có đầu tư bao nhiêu cũng không giải quyết được nhu cầu cấp bách của anh". Sắc mặt Lục Vũ tái nhợt, sau đó cười nhạo một tiếng: "Thanh Hàm, em xác định chính mình không nói giỡn chứ? HW thiếu tài chính khi nào, sở dĩ lần này tôi để em đầu tư lớn thật ra là bởi vì tôi quyết định sai lầm, gây ra tổn thất cho công ty. Cho nên tôi hy vọng tạm thời giảm bớt vốn đầu tư vào đây, mà chuyển nhượng? Suy nghĩ của em quá kỳ quái rồi." Lâm Thanh Hàm hơi mỉm cười, cúi đầu cầm cốc bên cạnh, nhưng thứ được rót ra không phải là mocha nàng thích uống mà là nước ấm, Lâm Thanh Hàm ngẩn người, sau đó khóe môi có ý cười. "Tôi cũng bị tổn thất bởi chuyện đơn đặt hàng của tập đoàn Ayer, hội đồng quản trị không cho phép tôi tăng cường đầu tư vào dự án xanh hóa trừ khi đó là chuyển nhượng, cho nên tôi rất tiếc." Nói xong, nàng ra hiệu cho Tôn Nhã tiễn khách.
Lục Vũ đột ngột đứng lên, chống tay lên bàn: “Lâm Thanh Hàm, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng hợp tác lâu như vậy, lúc này bỏ đá xuống giếng cũng thật quá đáng.” Lâm Thanh Hàm nhướng mày: “Bỏ đá xuống giếng? Chuyện này từ đâu mà nói? Một tôi không bức hôn, hai tôi không ép trả nợ, quyền lựa chọn đều là ở anh, không phải sao?" Lúc này Lục Vũ đã hiểu ra: "Em đây là ghi hận trong lòng." Lâm Thanh Hàm đứng lên liếc nhìn hắn: "Lục Vũ, anh cũng là từ nhỏ xem ở trong mắt, nói vậy hẳn là có kinh nghiệm không kém tôi, chẳng lẽ anh còn không hiểu câu nói thương trường như chiến trường sao? Trước đó là sách lược của các người, bất quá lần này chỉ là dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân* mà thôi, nếu anh có thể giải quyết thì được đến sẽ càng nhiều, tôi rất xin lỗi.” (*) Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân ( 以彼之道还施彼身 ) Hoặc Dĩ bỉ chi đạo hoàn trì bỉ thân ( 以彼之道还治彼身 ) Lấy đạo của người trả lại cho người / Lấy cách của người trị lại người. Lục Vũ nắm chặt tay, cuối cùng tức giận rời đi. Tôn Nhã ở một bên nhìn nàng, mắt lấp lánh: "Lâm tổng, chị thật sự quá lợi hại, làm sắc mặt Lục Vũ kia quá xuất sắc. Cơ hồ tất cả cổ phần hắn vứt bỏ đều bị chúng ta bắt lấy, trước mắt cổ phần của tập đoàn Ayer đang chậm rãi tăng trở lại, chúng ta nên..." "Không cần tham nhiều, tôi không muốn giao dịch quá nhiều với tập đoàn Ayer, đợi một thời gian nữa trực tiếp vứt bỏ." "Được." Tôn Nhã thấy nàng chuẩn bị trở lại văn phòng, lại có chút nghi hoặc: "Lâm tổng, nếu Lục Vũ cắn răng không chịu từ bỏ dự án xanh hóa, chỉ sợ kế hoạch của chúng ta không dễ thành công như vậy, hơn nữa nếu anh ta thực sự vội vàng, ngược lại giao cho người khác thì làm sao bây giờ?" Lâm Thanh Hàm nhìn cô: "Không tồi, tôi nghĩ còn lâu. Cho nên để Trần Quảng Mạc nhanh chóng tìm ra ép chết cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của anh ta, còn nếu anh ta không chịu chuyển cho tôi mà cho người khác cũng phải nhìn có bao nhiêu công ty có thể tiếp.” Tôn Nhã liên tục gật đầu, trong lòng thương tiếc Lục Vũ, cô thật sự không muốn chọc tới Lâm tổng. “Ai kêu cô thay cà phê của tôi thành nước ấm vậy.” Lâm Thanh Hàm cau mày. Tôn Nhã sửng sốt một chút, sau đó thè lưỡi, ho nhẹ một tiếng: "Lâm tổng, Khúc tiểu thư nói với tôi, ngài chỉ có thể uống cà phê nhiều nhất ba lần một tuần, tuần này hết lượt rồi." Lâm Thanh Hàm: "Hừ, cô cũng thật nghe lời." Ngạo kiều bất thình lình này khiến Tôn Nhã suýt nữa cười ra tiếng. . Hai tháng sau, sở thuế vụ lại đột kích vào chi nhánh HW ở Yến Kinh. Mặc dù Lục Vũ vì tập đoàn Ayer mà đã chuẩn bị trước, nhưng rõ ràng đối phương đã chuẩn bị sẵn mà đến, căn cứ vào chứng cứ mà người tố giác cung cấp, liều mạng đến cùng, cuối cùng tính ra gần 5 ngàn vạn khoản trốn thuế, với tư cách là người phụ trách chính, Lục Vũ và một số quản lý đều đã bị xử lý. Trong vòng nửa năm, hai công ty lớn đã bị điều tra về các vấn đề thuế, hầu như tất cả mọi người trong giới thương nghiệp Yến Kinh đều cảm thấy bất an, vội vàng kiểm kê tính thuế, nghe nói số tiền thuế nộp thừa lên tới 7 ngàn vạn, nhay cả Cảnh Thái cũng chạy nhanh kiểm tra một phen. Cuối cùng, sở thuế vụ đã ra quyết định xử phạt hành chính về thuế, HW phải đối mặt với mức phạt 8 ngàn vạn, bởi vì tính chất ác liệt, thậm chí Lục Vũ còn phải đối mặt với án hình sự, hàng loạt hậu quả này đã khiến chi nhánh của HW tại Yến Kinh hoàn toàn bị tuyên bố phá sản. Khi biết tin, Lâm Thanh Hàm nhướng mày: "Trần Quảng Mạc hành động đủ nhanh, bất quá tình huống nằm ngoài dự đoán của tôi." "Kia cũng trách bọn họ xui xẻo, trước đó sở thuế vụ đã thất bại trước tập đoàn Ayer, nhưng lần này nhìn đến là công ty nước ngoài, lúc này mới điều tra tàn nhẫn như vậy." "Cũng là gieo gió gặt bão." Lâm Thanh Hàm đóng hợp đồng trong tay, phân phó Tôn Nhã: "Mau chóng câu thông với người phụ trách của HW, nên bắt lấy dự án xanh hóa càng sớm càng tốt, không thể trì hoãn nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]