Giọng nói của cô có chút run rẩy, còn mang theo tức giận khó có thể che giấu, Lâm Thanh Hàm vẫn luôn nhìn đường nên không có khả năng không nhìn thấy chiếc xe, cho nên nàng vừa...
Lâm Thanh Hàm ngã đau, nhìn xuống Khúc Mặc Thương vẫn đang không thể kìm nén cơn tức giận, ngơ ngác sửng sốt thật lâu. Tài xế ở đằng xa kinh hồn chưa định, cầm ô chạy tới, nhưng Lâm Thanh Hàm không quan tâm. Đôi mắt nàng vì mưa nên không thể mở to, nhưng lại chặt chẽ khóa ở trên người Khúc Mặc Thương, khi cô chất vấn, nước mắt nàng lại tuôn ra. Tim nàng sắp đau chết tựa hồ sống lại, nàng nhìn Khúc Mặc Thương, thanh âm khàn khàn mà nghẹn ngào: "Bà ấy cũng không cần tôi. Mặc Thương, bà ấy đi rồi, bà ấy cũng không cần tôi."
Nước mắt không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, vươn cánh tay ướt đẫm vòng tay qua cổ Khúc Mặc Thương, khóc đến cả người run rẩy.
Khúc Mặc Thương bị bi thương của nàng đâm trúng tim, trong lòng tức giận chỉ còn lại mềm mại cùng đau lòng, cô hơi dùng sức ôm lấy Lâm Thanh Hàm. Quay đầu nhìn nam tài xế đang tay chân luống cuống che mưa cho hai người, nhẹ giọng nói: "Chúng tôi không sao, đừng gọi 120."
Nam nhân nhìn hai người từ trên xuống dưới vài lần, "Có thật sự không sao không, tiểu cô nương này khóc ... Ai, này thật bất cẩn quá, trời mưa tầm nhìn không tốt, phanh lại chậm, nếu cô không đẩy cô ấy ra thì... thật là làm tôi sợ muốn chết a.” Tay tài xế vẫn còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-khong-lam-yeu/1056903/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.