Cố Tri Phi đem Giang Dương kéo đi thành phố trò chơi, hung hăng chơi một vòng, cuối cùng thời điểm chơi đua xe đều chơi đến điên rồi, cũng bất chấp tất cả, đem xe lái lung tung đánh thẳng về phía trước, một khắc đánh bay lẫn nhau kia, hai người tự mình đều có loại triệt để khoái cảm, cười ha ha đứng lên.
Khi rời thành phố trò chơi màn đêm đã buông xuống, Giang Dương nhìn Cố Tri Phi đồng dạng mồ hôi đầm đìa, tươi cười ngại ngùng: “Không nghĩ tới cậu cũng sẽ điên thành như vậy.”
Cố Tri Phi lấy tay chải sơ mái tóc ướt: “Vốn cảm giác tôi là người như thế nào?”
“Rất nghiêm túc.” Giang Dương không chút do dự trả lời, còn có chút nghĩ mà sợ nói, “Hôm qua thời điểm đụng trúng cậu, tôi đều cho rằng chính mình sẽ bị phạt. Như là nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, rất sợ.”
Bọn họ vừa nói, đi một bên dọc theo lan can bên lề đường.
Cố Tri Phi nghiêng đầu nhìn Giang Dương: “Hiện tại cảm thấy sao?”
Giang Dương quay đầu cùng hắn nhìn nhau một chút, đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng so ra kém đôi mắt sáng sủa của hắn.
“Hiện, hiện tại a…” Giang Dương lắp bắp nói, “Đặc biệt tốt.”
À.
Cố Tri Phi nhớ kỹ: về sau ra ngoài nhất định phải nhớ đeo kính áp tròng.
Hắn liếc mắt nhìn một đôi tình nhân trẻ gắt gao nắm tay đi ngang, liếm liếm môi, hỏi: “Đặc biệt tốt là có ý tứ gì?”
Giang Dương chân thành nói: “Cậu là người tốt.”
Cố Tri Phi: “…”
Giang Dương có chút nóng nảy: “Tôi nghiêm túc, tôi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-di-duong-khong-can-choi-di-dong/202656/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.