Lúc này Hoa Nhụy đã sợ đến mức không biết phải làm gì, cô ta mất hết hồn vía nhìn Trần Thiên Hạo đã sắp xếp xong mọi việc.
"Anh Trần, cảm ơn anh, cảm ơn anh".
"Đừng nói mấy lời vô dụng nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện trung tâm thành phố".
Trên đường cao tốc tỉnh 315, chiếc xe cấp cứu gặp được Tiết Thiên Linh. Sau khi lên xe, Tiết Thiên Linh nhìn Hoa Tiểu Bình xuất huyết nghiêm trọng, tròng mắt bắt đầu giãn ra.
Ông không dám chần chừ, lập tức châm cứu chữa bệnh bằng phương pháp phong bế.
Chặn sự sống đang xói mòn trong cơ thể, như vậy mới có thể trụ được đến khi đến bệnh viện trung tâm.
Vương Uyên Bác đã chuẩn bị sẵn bàn mổ...
Sau khi xử lý xong mọi việc, đã là đêm khuya, sau khi trải qua sáu giờ phẫu thuật, cộng thêm sự giúp sức của Tiết Thiên Linh, Hoa Tiểu Bình cuối cùng cũng giữ được tính mạng.
Hoa Nhụy vô cùng cảm động, cô ta quỳ xuống trước mặt Trần Thiên Hạo và Tiết Thiên Linh.
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Nói xong câu này, áp lực cực lớn trong lòng cùng với sự hành hạ về mặt tinh thần khiến cho cô ta không chịu nổi, cơ thể mềm nhũn, cô ta ngất đi.
Trần Thiên Hạo ôm cô ta dậy, đưa vào trong một phòng bệnh gần đó.
"Vương".
Tiết Thiên Linh đi ra hành lang bệnh viện, giọng nói có vẻ nghiêm trọng.
"Có chuyện gì?", Trần Thiên Hạo hỏi.
"Người bệnh này..."
Ông có hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo.
"Chắc là người ngài muốn tìm".
"Người tôi muốn tìm?"
Trần Thiên Hạo giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927046/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.