Hoa Nhụy vẫn đứng im tại chỗ, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong.
Cô ta thấy Trần Thiên Hạo vừa uống trà, bèn nhanh nhảu bước tới rót đầy chén cho anh.
Chỉ trong chốc lát, nước trà đã tràn ra khắp mặt bàn.
Cô ta hoảng sợ bật khóc nức nở.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý”.
Anh không kìm được cười khổ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vừa nãy anh chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ mà cô ta đã chạy lên rót thêm, không tràn mới lạ.
Thực ra vẫn là do cô ta quá hoảng sợ mà thôi.
Anh ngẩng đầu nhìn Hoa Nhụy một cái.
Lúc này cô ta đang mặc một bộ vest kiểu dáng hiện đại, dáng áo dài che lại phần đùi như một chiếc váy ngắn, nhưng vẫn lộ ra bắp đùi trắng mịn màng như tuyết.
Chiếc áo vest được nới lỏng nhưng dáng người yêu kiều của cô ta vẫn như ẩn như hiện.
Anh nhìn thoáng qua một cái, lập tức cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí đang bắn thẳng về phía mình.
Thì ra Tiền Cẩm Lâm đang ưỡn ngực nhìn chằm chằm anh.
Anh lúng túng quay đầu đi, nhìn Mãnh Quân ở ngoài cửa.
Máu từ hai chân hắn ta chảy ồ ạt ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ cả một mảng ở cửa ra vào.
Hắn ta cảm thấy sức lực toàn thân như đang bị rút cạn, cả người mê man.
Trông thấy anh nhìn sang, hắn ta giận dữ lớn tiếng quát tháo.
“Ranh con, mày không nên chọc vào tao đâu. Tao sẽ khiến mày phải hối hận”.
“Hối hận?”
Trần Thiên Hạo bình thản nhắc lại, thảnh thơi nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/927028/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.