Tôn Tư Minh ném thức ăn cho cá vào trong hồ nước, sắc mặt tối sầm, cả giận nói.
“Các người là ai? Sao lại bắt Hữu Tài?”
Trần Thiên Hạo thả Tôn Hữu Tài ra, gã ta lập tức chạy trối chết vào trong lầu các như một con thỏ.
“Ông nội, hắn ta chính là Trần Thiên Hạo”, gã ta thì thầm bên tai Tôn Tư Minh.
Ông già này năm nay đã tám mươi tuổi nhưng vẫn giữ được mái tóc ngắn đen tuyền, cả người tràn đầy sức sống.
Lão ta nhíu mày nhìn về phía anh, bên trong con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ kiêng dè.
Không lẽ Trần Thiên Hạo đã biết nhà họ Tôn tham gia kế hoạch chèn ép mình nên tìm tới cửa?
Nghĩ tới nhà họ Tiền đã bị diệt vong, lão ta tức thì thấy kinh hồn khiếp vía.
Thế nhưng dù sao cũng có nhà họ Bạch làm chỗ dựa, ba gia tộc cùng bắt tay nên lão ta cũng không đến mức không chịu được.
“Ông chủ Tôn hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ nhờ anh Tôn dẫn đường thôi”.
Tiền Cẩm Lâm kéo Trần Thiên Hạo ra sau, tươi cười lên tiếng giải thích.
“Cái gì?”
Tôn Tư Minh híp mắt nhìn cô ta, không nhịn được cau mày.
“Dẫn đường? Cô là ai?”
“Tôi, tôi là người nhà họ Tiền”.
Giọng điệu của Tiền Cẩm Lâm trở nên hơi ảm đạm.
“Nhà họ Tiền?”
Nghe thấy thế, lão ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Lão ta quan sát tỉ mỉ một hồi mới phát hiện quả thực gương mặt của cô ta có vài nét giống với Tiền Quán Thần.
Thế nhưng cả thành phố này đều biết Trần Thiên Hạo đã tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/926995/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.