"Anh, anh là chiến thần?"
Cô ta không tin nổi vào mắt mình.
"Chiến thần có thể xuất hiện ở Nam Thành nhỏ bé này sao?"
"Ha ha ha ha!"
Trần Thiên Hạo cười lớn.
"Cũng đúng, chiến thần sao có thể xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ".
Người phụ nữ kia lẩm bẩm, mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hạo.
"Anh nghe rõ đây tôi là con gái của Tiền Quán Thần, Tiền Cẩm Lâm, anh giết bố tôi".
"Hôm nay tôi đến để giết anh".
Sắc mặt Trần Thiên Hạo trầm xuống.
Hóa ra là tàn dư của nhà họ Tiền.
Trong lòng anh nổi lên sát ý.
Chu Tước đưa tay ra sau lưng lấy thanh mã tấu, nó lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, khiến người ta chói mắt.
Trần Thiên Hạo nhìn bộ chiến phục của cô ta, anh lắc đầu.
Anh cũng có giới hạn của bản thân.
Dù giới hạn này chỉ khi gặp nguy hiểm thì mới mở rộng ra.
Nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ ra tay với chiến hữu của mình.
"Thả cô ta ra".
Trần Thiên Hạo xua tay, mặc kệ đối phương.
Tiền Cẩm Lâm đau đớn xoa cổ tay, bò dậy.
Trên người là bộ chiến phục màu trắng, tôn lên cơ thể tròn trịa của cô ta.
Cô ta không quan tâm nhưng trên chiến trường quần áo vô cùng quan trọng.
Quần áo trên người có thể giúp bản thân phát huy hết thực lực.
"Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu".
"Khi anh mất cảnh giác, tôi sẽ lấy mạng anh".
Tiền Cẩm Lâm hất mái tóc cột đuôi ngựa của mình, sải bước rời đi, đuôi tóc lắc lư theo từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/926949/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.