"Chán sống rồi à!"
Một tiếng quát lớn vang lên, hệt như tiếng sấm giữa trời quang.
Một bóng người cao lớn xông tới như một cơn gió.
Người ấy tung chân đá bay Lưu Phong ra xa mấy chục mét.
Ngay sau đó, đôi chân to lớn, như thể cây chùy sắt nặng đến nghìn cân đạp gãy đùi của cả đám người đang nhấc bổng Lưu Tiểu Nguyệt.
Đám người kia trúng đòn, gào lên thảm thiết.
Bóng dáng cao lớn ấy vung chân quét ngang, đá thẳng vào mặt bọn chúng.
Răng bị đá gãy văng, máu tươi ộc ra xối xả.
Cả đám đều bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay ra ngoài.
Tất cả đều bị buộc buông tay.
Lưu Tiểu Nguyệt rơi xuống từ độ cao chừng một mét rưỡi.
Một giây sau, cô rơi vào vòng tay người nọ.
Trần Thiên Hạo!
Anh xuất hiện, hệt như một vị chiến thần cái thế, một uy lực đủ để khiến toàn bộ đám người hít thở không thông chợt ập đến, khiến cả đám không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ánh mắt anh chan chứa xót xa đau lòng khi nhìn xuống Lưu Tiểu Nguyệt trong vòng tay mình.
Nửa bên mặt cô đã sưng vù, đỏ ửng.
Đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Một luồng sát khí ngập trời bỗng bùng nổ.
Ôm chặt Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo đi nhanh tới trước mặt Lưu Phong.
Ánh mắt anh chìn chòng chọc vào gã Lưu Phong đang giãy giụa đau đớn trên mặt đất kia, trong đôi mắt chỉ còn một khoảng lạnh nhạt dửng dưng, như đang nhìn vào một người chết.
Ngực Lưu Phong đau đớn muốn chết, miệng liên tục hộc máu tươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/242985/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.