Nhắc đến chuyện cũ, đôi mắt trống rỗng của bà Trần lại rưng rưng nước mắt. "Chú hai, chú đừng nói nữa. Tôi hiểu, tôi hiểu mà!"
Bà Trần bất lực quay người, đi được vài bước, liền nói.
"Thiên Hạo, về nhà thu dọn đồ rời khỏi nhà họ Trần!"
Lồng ngực Trần Thiên Hạo phập phồng lửa giận.
Nhà họ Châu chẳng là cái thá gì, nhà họ Lưu cũng không mạnh.
Anh tiến lên vài bước, cõng mẹ mình lên.
"Mẹ, mẹ ôm chặt lấy con".
"Thiên Hạo, chúng ta về nhà thôi".
"Chúng ta không về nhà", Trần Thiên Hạo lớn giọng nói.
"Không về nhà thì đi đâu?"
"Chú hai nói không sai, đều tại mẹ, đều do sai lầm của mẹ nên nhà họ Châu mới lôi ta xuống vực thế này".
Bà Trần lau nước mắt nói.
Trần Thiên Hạo cõng bà, sải bước đi vào trong sảnh.
Anh chỉ vào Trần Vĩnh Khang đang ngồi trên ghế, rồi nói lớn.
"Giải quyết xong chuyện nhà họ Châu, mẹ tôi sẽ được ở lại đúng không?"
"Đương nhiên rồi, chỉ cần trong một tháng cậu giải quyết xong chuyện nhà họ Châu, đừng nói đến chuyện ở lại, tôi sẽ đưa cho cậu cái chức gia chủ này luôn", Trần Vĩnh Khang cười khẩy nói.
"Một tháng?"
"Sao vậy, sợ ngắn quá à? Tôi có thể cho cậu hai tháng", Trần Vĩnh Khang châm chọc nói.
"Không tôi chỉ cần một giờ".
Trần Thiên Hạo giơ một ngón tay, quả quyết nói.
"Một, một giờ?"
"Cậu bị ngu à?"
Mọi người hít sâu một hơi.
Đồng thời cười thầm trong lòng.
Trần Thiên Hạo hỏi nhỏ.
"Mẹ, mẹ có muốn làm gia chủ nhà họ Trần không?"
"Mẹ già rồi mẹ không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/242978/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.