Trần Thiên Hạo cảm thấy xúc động, đi kèm là cảm giác thấp thỏm. Anh không dám nói gì thêm, sợ bị Lưu Tiểu Nguyệt phát hiện ra sơ hở. 
Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc khi Trần Thiên Hạo trở lại, cô cứ ngẩng đầu nhìn anh mãi. 
Hai người đều im lặng, mỗi người đều mang trong mình suy nghĩ riêng, họ vừa nghĩ vừa đi về phía chiếc xe bên cạnh. 
Sau khi ngồi ở ghế sau, Trần Thiên Hạo không dám nhìn vào gương chiếu hậu phía trước, sợ va phải ánh mắt Lưu Tiểu Nguyệt. 
Cửa kính xe nửa mở, gió tháng tư mang theo chút hơi lạnh, giống như một con dao cùn, cứa qua mặt anh. 
Trong tầm nhìn, nhà càng ngày càng gần. 
Trần Thiên Hạo nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, giống như ánh sao sáng nhất trên bầu trời đêm, thu hút ánh mắt của mọi người. 
"Đó là mẹ của anh?" 
Chiếc áo của người con lãng tử này vẫn còn lưu lại từng đường kim mũi chỉ tỉ mẩn của mẹ!! 
Người mẹ này ngày đêm nhớ nhung con trai ngoài kia! 
Không có người mẹ này, không có con trai áo gấm về làng. 
 Bà Trần đầu tóc bạc phơ đang đứng ở đầu đường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước. 
Bà chống gậy, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn là vẻ hồi hộp. 
"Mẹ!" 
Một tiếng mẹ như gần ngay bên cạnh. 
Lồng ngực Trần Thiên Hạo như có nham thạch sôi trào. 
Nóng bỏng, sôi trào. 
Anh chỉ muốn dâng hiến tất cả cho bà. 
Trong anh là sự áy náy với người anh em của mình, ngoài ra còn là lòng hiếu thảo với mẹ. 
Trần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/242976/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.