____ An, toàn, về, rồi!
Nhìn không gian nhỏ hẹp nháy mắt biến thành phòng khách nhà mình, Chu Lâm tựa vào tường xả giận:
May mắn vừa rồi chú ý tới thời gian, kéo thêm một chút nữa e đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà tình huống hiện tại cùng không có gì tốt hơn, kế tiếp mình “đi vào WC” còn phải trở ra một lần nữa, tiếp tục đề tài gia sư với mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi.
___ Khi đó thái độ nhất định phải kiên quyết, lý do từ chối thì nói mình không có kinh nghiệm, lo lắng không dạy tốt mà còn làm kết quả tệ hơn. Ừ, có vẻ không có sức thuyết phục. Vậy nói thực ra buổi tối còn bận làm việc khác? Nghe giống như nói cho có lệ, tìm lý do để khoái thác… Có thế nào là tốt nhất đây?
“Haiz___ phiền!” Chu Lâm đứng thẳng hít một hơi thật sâu, co duỗi các đốt ngón tay một chút, đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Nước ấm phả trên mặt cảm giác thật thoải mái, Chu Lâm cứ như vậy đắp luôn khăn mặt nóng hôi hổi, ngửa đầu nhắm mắt tạm nghỉ.
Thân thể chậm rãi thả lỏng, trong đầu cũng trở nên trống rỗng… Đã không muốn nghĩ tìm lý do này nọ, cứ nói thẳng ra với đối phương, đối với mình việc làm gia sư cho Đoan Mộc Thanh Lỗi chính là chuyện phiền toái nhất…
___ Khoan? Từ từ!
“Ba.” Khăn mặt do cử động bất ngờ mà rơi xuống đất, Chu Lâm vẫn đứng ngốc tại chỗ không buồn nhặt. Nhìn chằm chằm biểu cảm trong gương, càng thêm rối rắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ho-tinh-yeu/2213021/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.