Ăn xong cơm tối, Chu Lâm chủ động yêu cầu rửa chén, rốt cuộc cũng vì bồi lại bữa cơm.
Đoan Mộc Thanh Lỗi liếc y một cái, thế mà lại thở dài, rất có ý “Anh cũng chỉ có thể làm chút chuyện ấy”, để lại đôi bao tay cao su dùng để rửa chén rồi đi ra phòng bếp.
“…”
Rõ ràng là mình yêu cầu, nhưng loại cảm giác khó chịu này là sao? Chu Lâm buồn bực dùng giẻ rửa chén lau lau cái chén một vòng, còn chà cho đáy nồi sáng boong boong, lúc này mới thoả mãn thu tay lại.
Cởi bao tay để chỉnh tề qua một bên, Chu Lâm nhớ tới chuyện hẳn phải làm sau đó, thế là do dự đi tới phòng ngủ cửa Đoan Mộc Thanh Lỗi, thăm dò nhìn thoáng qua.
Trong phòng mở đèn rất sáng, trừ đèn trên đỉnh đầu, đèn trên bàn học cũng mở. Đoan Mộc Thanh Lỗi đưa lưng về phía cửa ngồi ở trước bàn học, có vẻ đang vùi đầu viết gì đó.
Trong không khí tràn ngập bầu không khí khẩn trương học tập, làm Chu Lâm bất giác nuốt ngụm nước bọt.
“Tôi đến rồi” Nhỏ giọng bắt chuyện một tiếng, Chu Lâm bước nhẹ đi tới phía sau Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi thẳng, vẫn chưa ngẩng đầu.
“Làm cái gì vậy?” Vừa hỏi đôi mắt cũng bay đến trên mặt bàn, thấy rõ là bài tập toán, Chu Lâm không chút nghĩ ngợi bật thốt lên nói rằng; “Muốn tôi giúp cậu không?”
“Không cần. Tự tôi làm.”Đoan Mộc Thanh Lỗi trả lời, ngòi bút vẫn liên tục viết, còn bản nháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ho-tinh-yeu/2213015/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.