“Vết bớt?” Ánh mắt của Úc Sâm lóe lên, hất cằm về phía anh, "Vào trong nói."
Mảnh vỡ thủy tinh vương vãi đầy đất, một số đã vỡ thành xỉ mịn, nếu không cẩn thận sẽ đạp phải.
Úc Sâm vòng qua những mảnh vỡ đó, ngồi lên giường tựa người vào tường, nói: "Sao lại thế này? Cậu nói lại từ đầu đi."
Tư Nam chậm rãi phun ra một hơi, vỗ ngực thuận khí, chậm rãi nhớ lại: “Vào mấy lần khi bốn người chúng ta chia thành hai phòng, mỗi đêm tôi và Lạc Vũ không dám ngủ quá sâu, sợ không kịp phản ứng lúc bước chân vào bẫy, tối hôm qua cũng vậy, tôi nhắm mắt mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh, thật ra vẫn thả một chút lực chú ý để nghe tiếng động xung quanh."
"Ồ, còn có khả năng này sao, thật trâu bò nha Nam ca của tôi." Úc Sâm cười.
“Đó là đương nhiên! Tôi sợ chết," Tư Nam đắc ý lắc đầu, "Nói đến đâu rồi? À, tiếng động! Nửa đêm nơi nơi đều thanh tĩnh, một chút âm thanh tất nhiên sẽ trở nên rất rõ ràng, tôi nằm trên giường, đột nhiên nghe được tiếng bước chân cực kỳ nhỏ, không phải gót giày da cứng, mà là rất nhẹ, giống như loại giày múa mà bọn họ dùng, nếu không phải gỗ lót sàn ghế lô cũ nát, đạp nhẹ lên là kêu kẽo kẹt, phỏng chừng tôi cũng không nghe thấy."
“Sau đó thì sao? Anh mở mắt liền thấy Nguyễn Hân?" Tư Tuyên Dương vừa hỏi, vừa đi đến bên cạnh Úc Sâm, thuận tay phủ thêm áo khoác của Tư Nam lên người anh, "Buổi tối lạnh, trước tạm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ho-bay-rap/1051927/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.