Sau khi Tư Nam đi theo Tư Tuyên Dương lấy hai thùng dầu tử thi về, dọc theo đường đi thường thường nôn khan, ghê tởm đến nổi tái mặt, đi đường tựa bay, giống như đạp trên bông. 
Sắc mặt của Tư Tuyên Dương tốt hơn chút, nhưng cũng không quá đẹp. Bọn họ dù sao cũng là người xã hội hiện tại, cho dù đã trải hai ba dị thế giới kỳ ảo như vậy, năng lực thích ứng cũng tương đối mạnh, nhưng trước sau cũng chưa có khả năng hoàn toàn tập thành quen. 
Đặc biệt là do giả thiết đặc biệt của thế giới, thi hố nơi này kinh tởm hơn rất nhiều so với thi hố trong cổ thành trước kia, thi thể tiết khí như bóng cao su, phù du dính trên da người, nhăn dúm, ngâm mình trong mỡ hòa tan thành dầu tử thi, tanh tưởi tận trời, giòi bọ loạn bò, tâm người không có phòng bị chợt gặp được tình cảnh này, ngay cả bữa ăn đêm qua cũng có thể nhổ ra. 
Úc Sâm xa xa thấy sắc mặt xanh trắng của Tư Tuyên Dương, có chút lo lắng đón tiếp: "Ổn không?" 
Bước chân của Tư Tuyên Dương một chút cũng không chậm lại, mục đích minh xác bước nhanh về phía anh, không nói một lời, một tay ôm lấy anh, cái mũi đặt trên cổ anh đột nhiên hít một hơi. 
Úc Sâm bị hắn hít đến phát ngứa, cười khanh khách hai tiếng, nhìn mặt khóc tang của Tư Nam, vỗ vỗ phía sau lưng Tư Tuyên Dương, giúp hắn thuận khí: "Ngửi cái gì? Thuộc tính của em là chó sao?" 
Tư Tuyên Dương ôm sát người, đầu vùi vào chiếc cổ có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ho-bay-rap/1051913/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.