Hai năm rất ngắn, Trình Hạ nhớ lời anh hai nói trước khi đi, mỗi buổi sáng đều ngoan ngoãn uống sữa xong mới đến trường, ăn cơm cũng cố gắng ăn thật nhiều, cuối mỗi tháng đều đứng vẽ chiều cao trên khung cửa, cao thêm một chút thì vô cùng vui sướng, hưng phấn gọi điện thoại báo cáo với anh hai, chỉ cần anh hai khen ngợi một câu, buổi tối Trình Hạ sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm. Hai năm trôi qua, nhóc con quả thật cao lớn không ít, quan trọng là nhờ ăn nhiều, thịt trên người cũng nhiều hơn, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn so với lúc trước.
Mèo sữa nhỏ đã lớn thành một con mèo sữa lớn cao ngạo, mỗi ngày đều lười biếng nằm ngoài ban công phơi nắng. Trình Hạ tới trêu chọc nó, con mèo nhỏ cũng không thèm để ý đến cậu nữa, vì thế Trình Hạ mất luôn món đồ chơi duy nhất.
Trình Hạ lên trung học cơ sở, trong lớp bắt đầu có nam sinh và nữ sinh đỏ mặt cãi nhau ầm ĩ. Lúc đầu Trình Hạ ngây thơ không biết, sau này khi đứng đắn từ chối thư tình của bạn nữ, cậu mới bắt đầu biết cái gọi là “tình yêu” qua miệng mấy đứa bạn.
Hai năm rất dài, Trình Đông đã trải qua những đau khổ chưa từng có trong suốt 18 năm cuộc đời. Huấn luyện gian khổ, huấn luyện viên nghiêm khắc, nhớ ba mẹ và em trai, khiến cho một đoạn thời gian ban đầu, Trình Đông vừa nghe điện thoại của em trai đã muốn khóc, hắn muốn về nhà. Nhưng mặc kệ khổ sở thế nào, chỉ cần nghĩ đến giọng em trai hưng phấn gọi “anh ơi”, Trình Đông liền có thể tiếp tục cố gắng.
Từ nhỏ hắn đã thề, nhất định sẽ cho Tiểu Hạ cuộc sống tốt nhất.
Sau khi quen dần, Trình Đông càng ngày càng tiến bộ, trở thành một người lính mà huấn luyện viên vừa lòng nhất. Huấn luyện viên muốn hắn ở lại nhưng bị hắn từ chối, lúc ấy huấn luyện viên hơi ngạc nhiên, người này là một quân nhân trời sinh, tính tình chín chắn, có sức chịu đựng cao, tại sao cậu ta lại bỏ qua cơ hội này.
Thật ra Trình Đông cũng nghĩ tới việc ở lại, ở lại quân doanh mà hắn thật sự yêu thích, nhưng khi nghe Trình Hạ ở đầu bên kia điện thoại, dùng thanh âm thiếu niên trong trẻo cẩn thận hỏi hắn chừng nào anh mới về, Trình Đông cảm thấy mọi ngõ ngách trong lòng mình đều sụp xuống.
Lúc rời quân doanh, Trình Đông thật sự rất luyến tiếc, nhưng khi bước trên mảnh đất quê nhà, nhìn thấy em trai và bố mẹ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cửa xe lửa, Trình Đông đột nhiên cảm thấy may là mình đã trở lại.
Trước khi quay về, Trình Đông rất nhớ bọn họ, nhưng đến khi thật sự gặp rồi, Trình Đông có chút cận hương tình khiếp*, may là Trình Hạ không có cho hắn thời gian bối rối. Trình Hạ vừa nhìn thấy Trình Đông liền lập tức xông đến nhào vào ngực anh hai, dùng sức ôm lấy anh mình, cậu nhóc 12 tuổi rúc đầu vào trong ngực của hắn, khóc nức nở như trẻ con.
*xa quê lâu ngày khi trở về lòng nôn nao
Trình Đông cũng cảm thấy mũi mình chua xót, ôm chặt em trai, đột nhiên nghĩ đến mới trước đây Trình Hạ cũng chui vào trong ngực của mình làm nũng như vậy.
“Bố, mẹ, con đã trở về.”
Bố Trình và mẹ Trình đều đỏ hồng mắt, bố Trình nhìn con trai lớn bây giờ còn cao hơn cả mình, vỗ vỗ bả vai cao ngất của hắn, cảm khái nói: “Trưởng thành rồi.”
Có thể do lúc ở nhà ga khóc bù lu bù loa trước mặt mọi người, Trình Hạ có chút ngượng ngùng, không dám nhìn Trình Đông, chỉ vô cùng ân cần giúp Trình Đông bưng nước, lấy trái cây. Trình Đông dở khóc dở cười, vừa lúc cũng có chuyện muốn nói với ba mẹ, thôi cứ để thằng nhóc này ngượng ngùng một mình đi.
Buổi tối đi ngủ, Trình Hạ theo thói quen cuộn trong lòng Trình Đông, đưa thay sờ sờ Trình Đông, kinh ngạc kêu ra tiếng: “Anh, anh có cơ bắp!”
Trình Đông bật cười, “Đương nhiên rồi, em muốn nhìn không?”
Trình Hạ hưng phấn ngồi xuống, “Muốn chứ!”
Trình Đông cởi bỏ nút áo ngủ, hắn đi bộ đội hai năm, thân thể khoẻ mạnh, người to vai rộng, cơ bắp lực lưỡng. Trình Hạ nhìn nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, vì vậy không được tự nhiên che mắt lại, “Sau này em cũng sẽ có cơ bắp như thế!”
Trình Đông bất đắc dĩ mặc quần áo lại đàng hoàng, sau đó nằm xuống ôm em trai vào lòng. Tuy rằng hai năm qua Trình Hạ đã cao lớn không ít, nhưng Trình Đông cũng cao lớn, vì vậy nhìn thế nào Trình Hạ cũng chỉ miễn cưỡng đến ngực của hắn, “Có gì đâu, bây giờ em còn nhỏ, sau này em lớn rồi em cũng sẽ có.”
Trình Hạ đã lớn, đâu có còn dễ bị lừa như trước đây, nghe vậy thì hừ hừ mấy tiếng, lại áp sát vào lòng ngực của hắn thêm một chút.
“Anh, lúc nãy anh nói gì với mẹ vậy?”
“Thằng nhóc này, vừa rồi em không nghe thấy à?” Trình Đông cười, “Ban nãy anh thấy em vào phòng ngủ mà vẫn cố nhìn lén nha.”
“Anh không thể không đi sao?” Trình Hạ có chút không yên tâm.
“Ừ,” Trình Đông thở dài, vuốt ve tấm lưng đột nhiên cứng ngắc của em trai, “Anh không thể cứ ở nhà mãi được, nếu vậy sao em có tiền học vẽ? Em yên tâm, nhất định tuần nào anh cũng về.”
“Sao anh biết em học vẽ?”
“Chuyện của em anh biết hết.”
Hai người không gặp nhau hai năm, Trình Hạ nín một bụng lời muốn nói, Trình Đông cũng nhớ hắn, hai người ôm nhau trên giường cho tới hơn nửa đêm, thẳng đến khi Trình Hạ không chống nổi cơn buồn ngủ.
Sau khi Trình Hạ ngủ rồi, Trình Đông chống tay, nương theo ánh trăng nhìn em trai. Tướng tá của Trình Hạ rất tốt, qua hai năm càng thêm mịn màng, lại thích vẽ tranh, thoạt nhìn không giống bé trai chút nào. Trình Đông nhìn Trình Hạ, ánh mắt có chút phức tạp.
Sau khi Trình Đông xuất ngũ, hắn và Hạng Kiến Minh lớn lên cùng khu phố bắt đầu học buôn bán. Hạng Kiến Minh không thi lên đại học, nhưng đầu óc rất linh hoạt, rất biết làm ăn. Hai người hiểu nhau, quan hệ cũng không tệ, tuy rằng lúc đầu gặp không ít khó khăn, nhưng với hai người trẻ tuổi hăng hái mà nói đều không thành vấn đề.
Lúc mới bắt đầu, hai người bán quần áo. Để tiết kiệm chi phí, hai chàng trai trẻ thuê một tầng hầm trong thành phố, tầng hầm rét lạnh ẩm thấp chất đầy túi lớn và thùng, còn có đồ dùng hằng ngày của hai người. Mỗi lúc nghỉ ngơi, cả hai nằm co rúc trên chiếc giường chật hẹp.
Trình Đông vẫn không chịu cho Trình Hạ tới xem chỗ mình ở, mỗi tuần đều kiên trì về nhà, thẳng đến khi có một lần do buôn bán bận chút việc, cả tuần Trình Đông cũng không về. Trình Hạ rất lo lắng, vì vậy mang theo thịt nướng của mẹ đến chỗ làm của anh hai.
Thời điểm Trình Đông nhận được điện thoại của em trai, mặt mày đã xanh xao tái mét. Lúc đầu Trình Hạ còn bực mình giận dỗi, nghĩ rằng Trình Đông không muốn nhìn thấy mình, sau khi nhìn thấy chỗ bọn họ ở, thiếu chút nữa đã đứng khóc tại chỗ.
Biết lòng tự trọng của anh hai rất cao, lúc ấy Trình Hạ không nói gì, cứ giả bộ như bình thường. Có điều sau khi trở về trường học, ngoại trừ ăn cơm ra thì không còn ăn đồ ăn vặt nào khác, sau này khi đến thăm Trình Đông sẽ vụng trộm nhét tiền tiêu vặt dưới gối của anh hai.
Lần đầu tiên Trình Đông nhìn thấy tiền rải rác còn tưởng rằng mình sơ ý bỏ quên, đến khi xuất hiện lần thứ ba lần thứ tư, Trình Đông mới kịp phản ứng, số tiền này chỉ xuất hiện mỗi khi Trình Hạ đến.
Hạng Kiến Minh là một người đàn ông trưởng thành, lúc nhìn Trình Đông gắt gao nắm chặt năm mười đồng tiền trong tay mà hốc mắt cũng ửng đỏ, cảm khái vỗ vỗ vai Trình Đông.
Hạng Kiến Minh xem như là nhìn Trình Hạ lớn lên, hắn không có em trai nên không biết cảm giác ấy thế nào, nhưng khi nhìn Trình Đông cưng chiều Trình Hạ như vậy, hắn cũng cảm thấy khó hiểu, bây giờ nhìn số tiền kia, rốt cuộc hắn đã hiểu.
Tình cảm, vô luận là tình yêu hay tình thân, đều là tương trợ lẫn nhau.
May mà sau này việc buôn bán càng làm càng tốt, cũng càng làm càng lớn, cuối cùng hai người chuyển ra khỏi tầng hầm, thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Tuy rằng điều kiện nhà trọ không được tốt lắm, mùa đông không có nước ấm, nhưng so với ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì có hơn một phòng, thời gian Trình Hạ đến ở cũng càng ngày càng nhiều. Nhất là sau khi Trình Hạ thi đậu trường trung học năm đó Trình Đông học, trường học cách chỗ ở của Trình Đông không xa, đi xe công cộng một tiếng là đến. Vào thời điểm giao hàng, Trình Đông luôn bận tối tăm mặt mũi, khi đó chủ nhật nào Trình Hạ cũng qua, giúp hai người dọn dẹp phòng ở, nấu cơm.
Buổi tối dĩ nhiên Trình Hạ sẽ ngủ chung với anh hai, giường trong phòng Trình Đông rất lớn, không giống giường lúc nhỏ hoặc cái giường dưới tầng hầm mà hai người phải ôm nhau sát rạt mới ngủ được, nhưng Trình Hạ vẫn phải chui vào trong lòng Trình Đông mới ngủ ngon.
Cái này đã trở thành một thói quen, Trình Hạ biết rõ là không nên, nhưng vẫn không kiềm chế được, cũng không có ý định sửa. Trình Đông là anh hai của mình, là sự tồn tại gần gũi nhất với mình, là người mà bất luận mình làm cái gì cũng sẽ không tức giận.
Mà mỗi lần Trình Đông ôm em trai, ôm thân thể thiếu niên trong sáng non nớt, cả đêm cũng thể say giấc.
Trình Đông vẫn rất cưng chiều Trình Hạ, kể cả lúc buôn bán khó khăn cũng sẽ bỏ tiền cho em trai học vẽ, mua cọ và màu tốt, cho dù sau đó bản thân phải ăn dưa chua bánh bao suốt nguyên tháng cũng không do dự. May là Trình Hạ thật sự thích học vẽ, cậu biết anh hai sống khó khăn thế nào, vì vậy luôn cố gắng học, không muốn làm anh hai thất vọng.
Lúc Trình Hạ học cấp hai, Trình Đông đã gần 25 tuổi. Hôm đó là sinh nhật Trình Đông, hắn định về nhà thăm bố mẹ, nhưng lúc đó một phần do việc buôn bán cần mình và Hạng Kiến Minh cùng đi giải quyết, Trình Đông đành phải gọi điện thoại cho bố mẹ nói không về được. Tuy rằng bố Trình mẹ Trình rất luyến tiếc, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Lúc Trình Đông báo cho Trình Hạ, Trình Hạ cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo anh hai nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. Hắn còn tưởng Trình Hạ sẽ không đến, hoặc khi khác mới qua chơi, ai ngờ buổi tối về nhà lại thấy trong phòng có bật đèn, tuy rằng cũng xót Trình Hạ chạy mệt nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Trình Đông mở cửa bước vào, quả nhiên thấy Trình Hạ mặc tạp dề loay hoay trong phòng bếp, nghe được tiếng mở cửa thì xoay người gọi hắn, đắc ý bảo hắn nhìn thức ăn trên bàn mà mình tự làm.
Thân thể Trình Hạ có sự dẻo dai đặc trưng của thiếu niên, tuy không cao nhưng gầy và có lực, bởi vì thường xuyên ở trong phòng vẽ tranh nên da dẻ rất trắng, ít thức đêm nên cũng không có mụn dậy thì như bạn cùng lứa, làn da thật mịn màng.
Đèn trong nhà mờ mờ, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Trình Hạ, khiến cho Trình Đông thất thần trong giây lát, thẳng đến khi Trình Hạ nghi hoặc gọi hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi đổi, “Anh đi rửa tay, em ngồi trước đi.”
Trình Hạ không hiá»u gì nhìn anh hai, cảm thấy ánh mắt anh hai nhìn mình có chút kì quái, nhÆ°ng không biết kì quái á» chá» nà o.
Trình Hạ sá» sá» lá» tai nóng rá»±c của mình, không rõ tại sao tim lại Äáºp rá»n rà ng dÆ°á»i ánh nhìn chÄm chú của anh hai.
Sau khi hai ngÆ°á»i Än cÆ¡m xong, Trình Hạ thần thần bà bà giấu hai tay sau lÆ°ng, âAnh, anh Äoán xem em tặng anh quà sinh nháºt gì?â
Trình Äông hÆ¡i má»t, vá»n Äá»nh nói cÅ©ng là tiá»n của anh, em có thá» cho anh cái gì, thế nhÆ°ng chÆ°a ká»p nói thì Trình Hạ Äã ÄÆ°a váºt trong tay cho hắn, tuy cáºu không nói lá»i nà o nhÆ°ng vẻ mặt rất hÆ°ng phấn, còn có chút tá»± hà o thầm kÃn.
Trình Äông nháºn lấy, má» ra thì thấy má»t bức tranh thuá»· mặc [1] mà Trình Hạ già nh Äược giải nhất của tá»nh, còn có giấy chứng nháºn khen thÆ°á»ng. Trình Äông cảm thấy rất vui, kéo Trình Hạ ôm và o lòng, âEm Äoạt giải khi nà o? Sao anh không biết?â
Trình Hạ hÆ¡i ngượng ngùng, âMá»i và i hôm trÆ°á»c thôi, em Äá»nh tá»i sinh nháºt rá»i má»i báo vá»i anh.â
Trình Äông cÆ°á»i tủm tá»m ôm chặt em trai, tâm tình còn vui hÆ¡n so vá»i là m xong má»t vụ là m Än lá»n, âAnh rất thÃch món quà của em, Tiá»u Hạ, em là m anh cảm thấy tháºt tá»± hà o.â
Trình Hạ ưỡn ngá»±c nhá» của mình, âÄÆ°Æ¡ng nhiên rá»i!â
Hai ngÆ°á»i ngá»i trên sô pha xem tivi, dÃnh nhau hết ná»a ngà y, Trình Hạ má»i nhá» ra Äêm nay thiếu má»t ngÆ°á»i, âỦa, anh, anh Hạng Äâu?â
âTá»i nay anh Hạng của em Äi chÆ¡i vá»i bạn gái.â Trình Äông cÆ°á»i mỠám, lúc Äầu Trình Hạ không hiá»u ý nà y là ý gì, sau khi nhìn thấy nụ cÆ°á»i máºp má» của Trình Äông thì má»i phản ứng ká»p, láºp tức ngượng chÃn mặt, ngay cả cá» cÅ©ng Äá». Trình Äông cÆ°á»i ha ha nhìn bá» dạng ngượng ngùng của em trai, nhÆ°ng trong mắt chẳng có chút ý cÆ°á»i nà o.
Chá» Äến khi Trình Hạ trá» lại bình thÆ°á»ng, cáºu má»i nhá» anh hai và anh Hạng bằng tuá»i nhau. Bây giá» anh Hạng có bạn gái rá»i, anh hai cÅ©ng sẽ. . . Vừa nghÄ© tá»i sau nà y mình sẽ có má»t chá» dâu, ngÆ°á»i Äó sẽ thân máºt vá»i anh hai, trong lòng Trình Hạ liá»n cảm thấy rầu rÄ© và khó chá»u.
Trình Äông xem TV trong chá»c lát, phát hiá»n Trình Hạ Äã im im suá»t ná»a ngà y. Hắn nghi hoặc nhìn qua, phát hiá»n và nh mắt em trai Äã Äá» bừng, vẻ mặt rất tủi thân, giá»ng nhÆ° giáºn dá»i mình lúc trÆ°á»c. Trình Äông kéo Trình Hạ, ôm cáºu và o trong lòng, âEm sao thế? Anh có nói gì sai Äâu, sao Äá»t nhiên lại nhÆ° váºy?â
Trình Hạ Äược anh hai ôm và o lòng, nghe lá»i nói dá»u dà ng của anh má»i cảm thấy bá»t tủi thân, âAnh, sau nà y anh sẽ tìm bạn gái sao?â
Trình Äông nghe em trai há»i thì sá»ng sá»t má»t chút, ánh mắt phức tạp, má»t lúc sau má»i trầm ngâm nói: âÄÆ°Æ¡ng nhiên rá»i, anh của em Äâu thá» sá»ng má»t mình cả Äá»i.â
Tuy rằng Äã sá»m biết câu trả lá»i, nhÆ°ng lúc tháºt sá»± nghe Trình Äông nói nhÆ° thế, Trình Hạ vẫn không kiá»m Äược nÆ°á»c mắt. Bây giá» thì Trình Äông hoảng tháºt rá»i, hắn luá»ng cuá»ng tay chân, vụng vá» lau nÆ°á»c mắt của em trai, âSao váºy? Sao váºy em?â
Trình Hạ khóc nói: âAnh, anh có thá» không tìm bạn gái Äược không. . .â
Trình Äông sá»ng sá»t, bà n tay dừng trên mặt cáºu. Trình Hạ nắm tay anh hai, áp sát và o mặt mình, sau khi tìm Äược má»t chút cảm giác an toà n thì lại tiếp tục khóc: âNếu anh có bạn gái, anh sẽ không quan tâm em nữa. . .â
Trình Äông thá» dà i xoa xoa mặt em trai, cÆ°á»i khá», ôn nhu dá» cáºu, âYên tâm Äi Tiá»u Hạ, trong lòng anh, em là quan trá»ng nhất, cho dù anh có bạn gái, em vẫn Äứng vá» trà thứ nhất, yên tâm Äi, Äược không.â
Trình Hạ vẫn không nói lá»i nà o, nÆ°á»c mắt không ngừng trượt ra khá»i tay Trình Äông, Trình Äông cảm thấy tay mình Äã Æ°á»t hết rá»i, âÄược rá»i, bảo bá»i, Äừng khóc. Anh hứa vá»i em, trÆ°á»c khi em kết hôn, anh cÅ©ng không kết hôn, váºy Äược chÆ°a? Cái nà y Äược rá»i chứ? Äừng khóc, em nhÆ° váºy lòng anh rất khó chá»u.â
Thanh âm của Trình Äông trầm thấp, hắn ôm Trình Hạ và o trong ngá»±c, vuá»t vuá»t lÆ°ng cáºu nhÆ° Äang an ủi bé con. Trình Hạ lại cá» cá» tay hắn, cuá»i cùng cÅ©ng ngừng khóc.
Äêm Äó Trình Hạ nằm trong lòng anh hai ngủ cá»±c kì ngon, mình sẽ không kết hôn Äâu, không ai có thá» thÆ°Æ¡ng mình hÆ¡n anh hai, nói váºy anh hai cÅ©ng sẽ không kết hôn, hai ngÆ°á»i có thá» tiếp tục sá»ng nhÆ° thế.
NhÆ°ng tháºt ra tá»i hôm Äó Trình Äông thức trắng Äêm, sáng hôm sau mang cặp mắt gấu mèo Äi gặp khách hà ng.