Minh Hạ bị Đông lôi ra công viên gần nhà ngồi lúc một giờ sáng. Chuyện này mà kể ra ngoài muốn tin cũng khó. Mười sáu năm cuộc đời Minh Hạ đi dạo với trai lúc nữa đêm!
Minh Hạ chống hai tay ngang ghế đá, chân cô đung đưa trên không trung. Người bên cạnh vẫn trầm mặc, rõ ràng khi sáng vẫn ổn bây giờ nổi chứng gì thế?
"Ừm nếu ông không vui có thể tâm sự." Minh Hạ nói xong câu thì ngáp dài một cái. Cô thực sự buồn ngủ.
"Không có không vui, chỉ muốn đi dạo."
Minh Hạ sa mạc lời, cái gì mà không không vui, trên mặt cậu ta rõ ràng như cái đít nồi rồi kìa: "Không phải ngại, đều là huynh đệ với nhau." Cô nói cái mẹ gì vậy? Cái này là lời thoại trong phim bà nội mà!
"Ờ ờ ý tui là đều là bạn bè không cần phải ngượng ngùng." Minh Hạ luống cuống sửa lại lời nói.
Hoài Đông phì cười: "Ngốc."
Minh Hạ quay sang nhìn góc nghiêng của cậu, sóng mũi cao thẳng, đôi môi nhếch lên cười mơ hồ có thể thấy được lúm đồng tiền. Minh Hạ lần đầu nhìn cậu từ góc nhìn gần như thế, đã quen nhau một học kì và ngồi cùng bàn nhưng Minh Hạ chưa bao giờ toàn tâm toàn ý ngắm cậu.
Hoài Đông không đẹp như diễn viên nỗi tiếng, cái đẹp của cậu nó rất lạ, lạ đến nỗi người khác nhìn vào nhớ ngay gương mặt này. Gương mặt không phải kiểu lưu manh hay đẹp kiểu thư sinh, mặt cậu là dạng mặt của những người lười biếng, lười chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ha-cong-rau/2887904/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.