Chương trước
Chương sau
Nụ hôn của hắn luôn mang theo nhiệt liệt và mạnh mẽ, không hôn cô đến không đứng vững tuyệt không bỏ qua.
"Đừng......"
Cố Tiểu Ngải khom thắt lưng cúi đầu thừa nhận nụ hôn này như vậy có chút hơi mệt, cố gắng từ chối.
Lệ Tước Phong không có gây nhiều khó xử hơn buông cô ra, sau đó dùng tay vuốt vuốt tóc của cô......
"......" Cố Tiểu Ngải lấy tay vuốt mái tóc dài hỗn độn của mình lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Lòng trả thù của anh cũng quá mức mạnh mẽ rồi đó!"
Tóc hắn ngắn xoa một chút cũng sẽ không bị rối, không nên làm trả đũa mới vừa lòng chứ......
"Bây giờ cô mới biết sao?" Lệ Tước Phong có chút lưu manh nhìn cô nhíu mày.
"......"
Cố Tiểu Ngải nghẹn lời trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người bưng chén lê chưng đường phèn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, tức giận đưa tới trước mặt hắn, "Uống cái này đi!"
"Đút tôi đi!"
Lệ Tước Phong ở trên sô pha thay đổi tư thế ngồi thoải mái, ôm lấy cô vào lòng, giống như đại lão gia mở miệng ra.
"Tự mình uống đi." Hắn nghĩ hắn là hoàng đế chắc?
"Đút tôi đi!" Lệ Tước Phong vẫn bá đạo nói ra hai chữ.
"Vậy tôi sẽ uống."
Cô không muốn bỏ phí, cô còn đặc biệt nhờ bảo mẫu dạy cô làm nữa.
Mặc kệ hắn, Cố Tiểu Ngải dùng thìa mút một ngụm đưa vào miệng mình, còn chưa kịp nuốt, Lệ Tước Phong đã nhanh như chớp cúi đầu đến, một tay đặt phía trên chén, điệu bộ mạnh mẽ chiếm lấy môi của cô. 
"Đừng......"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to hai mắt.
Này, cô đang ăn mà......
Cái tên này có lầm hay không......
Lưỡi Lệ Tước Phong cực nóng liếm môi của cô, ý đồ mở môi của cô ra, Cố Tiểu Ngải ngậm chặt miệng lại, không chịu buông ra, một đôi mắt trừng thật to.
Lệ Tước Phong nhíu mày lại, dùng răng cạy môi của cô một cách nhẹ nhàng và lặp đi lặp lại, làm cho cô thêm một loại kích thích khác thường, cả người nhẹ nhàng sợ run theo.
Lệ Tước Phong dùng cả lưỡi cùng răng, Cố Tiểu Ngải vẫn cắn chặt môi.
Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, nảy sinh ác độc cắn môi của cô, Cố Tiểu Ngải bị đau mở môi ra, Lệ Tước Phong lập tức công thành chiếm đất, đôi môi dán chặt lấy môi cô......
Trong mắt Lệ Tước Phong sáng lên sắc thái thỏa mãn, lưỡi linh hoạt tiến vào miệng của cô mút hết tất cả, liếm toàn bộ vị ngọt trong miệng cô, miếng lê chưng đường phèn nhỏ cũng bị nu hôn chiếm lấy lọt vào trong miệng của hắn......
Không khí mập mờ......
Cố Tiểu Ngải bị hôn đến đầu óc choáng váng, thế này Lệ Tước Phong mới buông tha cô, ngón tay lau qua môi mỏng ướt át của mình, trong mắt tình dục sắc thái dày đặc, "Cố Tiểu Ngải, hóa ra cô thích dùng cách này để đút tôi ăn."
"......"
Là tự hắn tấn công tới như đói khát vậy được chứ?!
Thay đen đổi trắng mà.
Cố Tiểu Ngải cũng chưa nhấm nháp được hương vị do chính mình làm nữa, trong miệng tất cả đều là hơi thở của Lệ Tước Phong......
Người đàn ông này thật là!
"Tại sao lại trừng mắt nhìn tôi như vậy chứ?" Lệ Tước Phong chiếm được tiện nghi lại làm ra vẻ, có chút sắc thái tình dục nâng người của cô lên, "Tức giận vì tôi đã ăn lê chưng đường phèn trong miệng cô à? Hay là để...... tôi đút cô ăn?!"
......
Tại sao hắn lại luôn làm cho không khí mập mờ như vậy chứ......
"Ngồi xa ra một chút, biến thái! Lưu manh!" Cố Tiểu Ngải lẩm bẩm một câu, chén lê chưng đường phèn trong tay đã bắt đầu nguội lạnh rồi......
"Cô đã nói tôi lưu manh rồi, nếu tôi không lưu manh một chút thì chẳng phải là có lỗi với cô sao?!" Lệ Tước Phong cố tình ngồi sát vào cô, cưng chìu ôm cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Cố Tiểu Ngải...... chúng ta trở về phòng đi, được không?"
Lời nói kia thật trầm thấp, gợi cảm mà mị hoặc, làm người ta rụng rời.
Cố Tiểu Ngải nghe được không khỏi hít sâu một lần mới ổn định được nhịp tim đập loạn cào cào của mình, không phải không thừa nhận, Lệ Tước Phong có đôi khi ngay cả mấy chuyện xấu...... cũng có thể vô cùng gợi cảm, làm tim người ta đập nhanh thình thịch.
Thấy cơ thể cô cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, Lệ Tước Phong đắc ý cong mi lên, cố ý tới gần bên tai của cô, dùng môi ngậm vành tai của cô, trong lòng người nào đó rõ ràng run lên.
Chén trong tay Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa rơi xuống......
Hắn còn như vậy nữa, cô nhất định sẽ đầu hàng ngã vào trong ngực của hắn, để hắn tùy ý giở trò...... Không được, không thể mỗi lần đều để cho hắn thực hiện được ý đồ của mình.
"Cô không động đậy...... hay là muốn ở trên sô pha...... đúng không?" Lệ Tước Phong hôn vành tai của cô ma mị hỏi cô.
......
Lưu manh! Biến thái!
Cố Tiểu Ngải ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích tùy ý hắn hôn đùa giỡn với mình, buộc chặt chính mình.
Sau một lúc lâu, hô hấp Lệ Tước Phong trở nên nặng nề hơn, hắn không hề thỏa mãn chỉ hôn lỗ tai cô.
Một tay Lệ Tước Phong xoa mặt của cô, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, rời đi khỏi lỗ tai mẫn cảm của cô, cúi đầu hôn mặt cô, kết hợp với sử dụng lời lẽ......
"Anh muốn tắm nước lạnh nữa sao?" Cố Tiểu Ngải kéo cơ thể ra khỏi suy nghĩ của mình hoàn toàn tìm về giọng nói của mình, cho dù là tiếng nói khàn khàn nhu nhược.
Tiếng nói của cô có chút khàn giọng tuyến chứng minh cô đã muốn bị lạc trong chuyện tình dục, nhưng lời này vẫn giống một chậu nước lạnh hắt đến trên đầu Lệ Tước Phong......lạnh đến thấu xương.
Chết tiệt...... Mang thai ba tháng đầu không thể đụng vào, không thể đụng vào, không thể đụng vào......
"**!" Lệ Tước Phong nhỏ giọng rủa một tiếng.
Vù......
Cô coi như có thể khắc chế được chính mình trước mặt trai đẹp Lệ Tước Phong rồi, thiếu chút nữa đã không khống chế được.
"Anh đã hứa ở trước mặt của tôi không nói thô tục rồi mà." Giọng nói của Cố Tiểu Ngải khôi phục lại bình thường, bưng chén trong tay lên, nháy mắt mấy cái, "Lê chưng đường phèn, hạ hỏa."
"......"
Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, một phen đoạt lấy chén trong tay cô, uống từng ngụm lê chưng đường phèn vào, vẫn như cũ không có cảm giác hạ hỏa gì cả......
Có thể làm cho hắn hạ hỏa, chỉ có phụ nữ thôi.
Nhưng người phụ nữ này lại cô tình không cho hắn chạm vào! Thật sự là tra tấn hắn mà!
Nhìn một bộ dáng bất mãn của hắn, Cố Tiểu Ngải nhịn cười hỏi, "Lệ Tước Phong, ngày mai anh có rãnh không?"
"Làm gì?!" Lệ Tước Phong tức giận nói.
"Ngày mai tôi đi tái khám, muốn theo giúp tôi không?" Cố Tiểu Ngải có chút chờ đợi hỏi.
Hai người cùng đi bệnh viện nghe bác sĩ nói về Bảo Bảo, cô cảm thấy thực hạnh phúc.
"Đi!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ vẫn là một bộ dáng lão đại khó chịu.
Cố Tiểu Ngải chỉa chỉa một bên khay, "Còn một chén này, muốn uống hay không?"
Lê chưng đường phèn thật sự có thể hạ hỏa mà......
"Cố Tiểu Ngải, tốt nhất cô nên làm cho đứa bé này vĩnh viễn ở trong bụng cô đi, như vậy cô có thể dương oai diễu võ trước mặt tôi cả đời!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cô.
"......"
"Nếu không, sau khi sinh đứa bé này ra, tôi xem cô xuống giường như thế nào!" Đến lúc đó, hắn sẽ đòi lại tất cả thời gian mà hắn đã mất đi.
Cô đừng hy vọng đến lúc đó hắn sẽ thương hại cô!
"Sinh đứa nhỏ xong, còn phải ở cử nữa." Cố Tiểu Ngải bình tĩnh nói.
"......" Sắc mặt Lệ Tước Phong nhất thời đen đi.
"Sách anh đọc không có nói sao?"
"Ba ——"
Lệ Tước Phong nghiêm mặt lấy một tay quăng sách đi, chết tiệt, phụ nữ sinh con tại sao lại phiền toái như vậy chứ?!
Cầm lấy điều khiển TV, Lệ Tước Phong mở TV lên, không thèm liếc mắt tạp chí kia một cái nào nữa.
"Thiên kim của Lương thị trưởng - Lương Noãn Noãn giết người sắp mở phiên tòa, nhưng có tin tức truyền ra Lương Noãn Noãn không chịu nổi áp lực dư luận cùng tố tụng nên đã cắt cổ tay tự sát tại nhà, trước mắt, tin tức này đang được xác nhận."
Trong bảng tin, người dẫn chương trình dùng giọng phổ thông truyền bá tin tức.
......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, Lương Noãn Noãn cắt cổ tay tự sát?!
Lệ Tước Phong thấy thế liền muốn lấy điều khiển, Cố Tiểu Ngải đè lại tay hắn, "Đừng tắt, để cho tôi xem một chút."
Bởi vì tin tức cô cùng Sở Thế Tu là anh em bay đầy trời, đã thật lâu cô không có xem tin tức rồi.
Thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì cô cũng hoàn toàn không biết......
Cuộc sống của cô bây giờ chỉ là ở nhà, trường học, công ty Lệ Tước Phong mà thôi.
"Theo nguồn tin đáng tin cậy, Lương Noãn Noãn gặp chuyện không may thì vị hôn phu trước kia - Sở công tử tới đúng lúc mới tránh cho bi kịch phát sinh."
Người dẫn chương trình tận lực truyền bá tin tức, "Đã trải qua một loạt scandal, không biết Sở công tử cùng Lương Noãn Noãn có phải có ý nối lại tình xưa hay không?!"
Trong tin tức còn có ảnh chụp Sở Thế Tu ôm Lương Noãn Noãn từ khu nhà cấp cao lao ra, sắc mặt Lương Noãn Noãn tái nhợt, trên tay trắng nõn tất cả đều là máu tươi......
Thoạt nhìn thấy ghê người.
......
Cố Tiểu Ngải theo bản năng nắm chặt tay Lệ Tước Phong, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân lên.
"Giả dối!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, tắt TV đi, "Có cái gì hay ho chứ!"
"Cái gì giả dối?"
"Truyền thông nào có khả năng chụp được hình ảnh đúng lúc lại rõ ràng như vậy chứ?" Lệ Tước Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Cô đã từng làm chó săn rồi, ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu sao?"
Hay là nói, khi đụng tới Sở Thế Tu, cô Cố Tiểu Ngải liền nhìn không thấu?!
"Có lẽ bởi vì sắp tới ngày mở phiên tòa, rất nhiều truyền thông dòm ngó nhà Lương gia."
Cô hiểu được ý tứ của Lệ Tước Phong.
Sở Thế Tu lợi dụng Lương Noãn Noãn để cứu vãn hình tượng, điều đó không có khả năng...... Sở Thế Tu sẽ không dùng loại thủ đoạn này đâu.
"Lương gia là nhà có chức, chó săn có thể dễ dàng tới gần sao?" Lệ Tước Phong cúi mắt miết cô lạnh cả người, có chút tức giận nhíu mi, "Đây là tên họ Sở đạo diễn ra trò hay thôi."
Cô còn muốn vì Sở Thế Tu nói tốt!
"Trùng hợp mà thôi." Cố Tiểu Ngải vẫn kiên trì, người khác thì có thể còn A Tu chắc là không biết làm như vậy đâu, cho tới bây giờ anh ấy cũng không phải dạng người có tâm địa.
"Trùng hợp? Haha."
Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, "Sau khi cô cùng Sở Thế Tu ở cùng một chỗ, Lương Noãn Noãn thành người bị hại trong mắt truyền thông. Trong kỳ quan tòa sắp tới nếu cô không ra tòa làm chứng, đến lúc đó dân chúng nhất định cho rằng chuyện giết người ở trong phòng thay quần áo là giả. Bây giờ, Lương Noãn Noãn lại cắt cổ tay, hình tượng người bị hại cũng được công nhận trên truyền thông rồi."
......
Lệ Tước Phong phân tích rất có lý, làm cho Cố Tiểu Ngải nói không nên lời.
Lại nói, Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn ở cùng một chỗ thật là thời cơ tốt nhất cứu vãn hình tượng.
"Anh ấy sẽ không làm như vậy đâu." Cố Tiểu Ngải vẫn như cũ lắc đầu, dù như thế nào cô cũng sẽ không tin Sở Thế Tu lại làm ra loại chuyện này.
Không có khả năng.
Tuyệt đối không thể.
"Cố —— Tiểu —— Ngải! Cô còn cái lại tôi nữa sao?!"
Mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng xuống, tại sao cái cô này cứ khăng khăng một mực như vậy, vì Sở Thế Tu mà nói chuyện như vậy chứ?! Có người thương nhân nào không đi vào tà đạo chứ?
Cô nghĩ Sở Thế Tu là hoàng tử sao?! Sạch sẽ không một chút tâm cơ?!
Biết Lệ Tước Phong tức giận, Cố Tiểu Ngải chấm dứt đề tài này, "Được được được, không nói nữa!"
Nói xong, Cố Tiểu Ngải chủ động nhào vào trong lòng Lệ Tước Phong, không có nhắc lại một chữ nào nữa.
Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ôm ấp yêu thương, nói từng chữ từng chữ, "Sở Thế Tu không sạch sẽ như vậy đâu, tôi dám cam đoan, Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn rất nhanh sẽ tái hợp lại! Hắn sẽ cứu vãn lại được hình tượng, lại còn được lòng cha vợ!"
"......"
Cố Tiểu Ngải nhếch môi, A Tu chắc là không có tâm cơ loại này đâu, tuyệt đối sẽ không......
Lệ Tước Phong không biết Sở Thế Tu, Sở Thế Tu căn bản không phải người như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.