Ở trước bể bơi nhà họ Sở, một mình Sở Thế Tu lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, khom thắt lưng, hai tay chống cằm, nhìn bể bơi dao động.
Vào đêm đó, lúc Cố Tiểu Ngải bị đẩy ngã xuống bể bơi, hắn liều lĩnh đi cứu cô...... Kết quả cuối cùng, cô cũng lao vào lòng Lệ Tước Phong.
Có lẽ rất nhiều chuyện, đã được định trước như vậy rồi.
"Thiếu gia."
Hai nữ giúp việc đi đến trước mặt anh cung kính xoay người.
"Làm sao vậy?" Sở Thế Tu ngẩng đầu nhìn qua, "Cô ấy thế nào?"
"Cố tiểu thư giấu chúng tôi làm thủ tục xuất viện và rời khỏi rồi, đây là lá thư cô ấy để lại." Nữ giúp việc đem phong thư tinh tế đưa cho Sở Thế Tu.
Tiếp nhận lá thư, Sở Thế Tu tùy ý phất phất tay, "Các người đi xuống đi."
"Vâng, thiếu gia."
Hai nữ giúp việc cùng rời đi.
Sở Thế Tu mở ra phong thư, bên trong giấy viết thư bị chiết tinh tế, như người của cô vậy, sạch sẽ, trong veo, dễ chịu.
"A Tu: em đi rồi......"
Khóe môi Sở Thế Tu chậm rãi gợi lên một chút độ cong, trong mắt như rạng rỡ hẳn lên, như đã đạt được ý nguyện vậy.
Giống như anh đã đoán trước được, anh vẫn hiểu cô nhất, một khi đã biết chân tướng, cô làm sao có thể ở bên cạnh Lệ Tước Phong nói nói cười cười, cô là một người ngoài mềm trong cứng, không tồn tại một chút hạt sạn nào.
Ngải Ngải, em không phải của anh, cũng không thể là của bất luận kẻ nào khác.
Lệ Tước Phong không thể là nơi em nương tựa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518116/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.