Chương trước
Chương sau
Chú Lệ cùng chị hôn môi......
"Cười cái gì mà cười?!" Lệ Tước Phong bị cắt đứt cơn triền miên khó có được, tâm tình tất nhiên khó chịu rồi, trừng mắt Tiểu Vương quát, "Đi rửa tay lại một lần nữa!"
Tự dưng lại xuất hiện quấy rối làm cái gì!
Hắn còn chưa có thỏa mãn, tự nhiên liền bị cắt đứt như vậy! Hắn không nên ra mặt thay tên tiểu tử thúi này, một chút cũng không biết tránh đi!
......
"Dạ, chú Lệ!" Tiểu Vương cười nhìn Lệ Tước Phong rồi làm nhanh nghi thức chào, sau đó thuận theo xoay người lại đi vào trong phòng rửa tay.
"Tiểu Vương! Đừng đi."
Rửa xong rồi còn rửa cái gì, đứa nhỏ này cũng không cần sùng bái hắn thành anh hùng rồi hắn nói gì cũng nghe hết chứ......
Cố Tiểu Ngải vội vàng kêu nó ở lại, muốn đi tới chỗ Tiểu Vương, Lệ Tước Phong thấy thế lập tức bất mãn bắt lấy tay cô, bực mình nhíu mi lại, nhìn chằm chằm môi cô đỏ sẫm nói, "Cô quan tâm nó làm cái gì?"
Tên tiểu tử thúi xấu xa, vậy cô sẽ đem hắn bỏ lại đây sao?!
"Đừng làm rộn." Cố Tiểu Ngải bị hắn cầm lấy tay cố ý hạ nhỏ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được, "Muốn phát dục thì quay về nhà của anh mà phát đi, đừng ở trước mặt con nít."
Hắn có biết cái gì gọi là tiết chế hay không?!
Nghe vậy, Lệ Tước Phong nhíu mày, cúi đầu tiến đến bên tai cô nói, "Cho nên cô muốn cùng tôi về nhà phát chuyện đúng ko?"
"...... Câm miệng!" Nói về không có mặt mũi xem ra cô thua hắn nhiều lắm.
"Lúc nãy là cô chủ động mở miệng ra để cho tôi hôn cô mà, bây giờ lại kêu tôi câm miệng? Vậy không phải cô hôn tôi không đúng chỗ sao?!" Khóe môi Lệ Tước Phong ôm lấy độ cong, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết nhỏ này, Cố Tiểu Ngải rõ ràng đã hôn lại hắn, đảo ngược tình thế sao?
Hôm nay, xem ra thật là một ngày lành.
"Đừng nữa nói." Cố Tiểu Ngải sợ hắn nói việc không hay nữa, nên vội vàng ngăn chặn đề tài này lại.
Hắn muốn nói trắng trợn ra như vậy hay sao chứ!
Cô sẽ không nên cho người đàn ông này một chút ngon ngọt được, hắn rất dễ dàng đắc ý vênh váo.
"Tiểu Vương đi thôi."
Cố Tiểu Ngải tránh tay Lệ Tước Phong ra, tiến lên kéo tay Tiểu Vương đi ra ngoài, Cố Tiểu Ngải đem tất cả KFC gì đó đóng gói lại hết mới rời đi, đem những thứ này về cho các cô bảo mẫu.
Trên đường trở về, Lệ Tước Phong chết sống cũng không cho Cố Tiểu Ngải ngồi cùng Tiểu Vương ở chỗ ngồi phía sau.
"Cô ngồi phía trước nha, một mình con ngồi phía sau thôi!" Hiện tại, Tiểu Vương đối với Lệ Tước Phong đã muốn không thể không sùng bái, căn bản chính là vô cùng sùng bái.
Tiểu Vương tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Lệ Tước Phong, bàn tay nhỏ bé phụ giúp Cố Tiểu Ngải ngồi vào chỗ ngồi tay lái phụ, ngay cả xưng hô đều ngoan ngoãn sửa lại.
"Tiểu tử này rất biết thời thế."
Nhìn thấy Tiểu Vương đột nhiên lật ngược qua phe của hắn, đối với hắn quá mức nghe lời hơn so với cả Cố Tiểu Ngải, tâm tình Lệ Tước Phong rất tốt, độ cong khóe miệng giương cao hơn, khởi động xe đi về phía trước.
"Tiểu Vương, một mình con ngồi phía sau phải cẩn thận một chút." Cố Tiểu Ngải lo lắng dặn dò.
"Con biết rồi, thưa cô!"
"......"
Lúc nãy còn phản đối cách xưng hô này, bây giờ so ra rất dễ gọi.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ cầm túi khoai tây ăn, nghĩ nghĩ, cầm một miếng khoai tây đưa tới bên môi Lê Tước Phong đang lái xe, hỏi, "Có ăn không?"
Chủ động đón nhận nụ hôn của hắn, hiện tại lại chủ động cho hắn đồ ăn?!
"Cố Tiểu Ngải, hôm nay cô có uống lộn thuốc không?" Lệ Tước Phong có chút kỳ quái liếc nhìn cô một cái, không có dị nghị cúi đầu cắn miếng khoai vào miệng ăn.
"Lệ Tước Phong, anh là đồ ngốc sao?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt hỏi lại, một đôi mắt mở to mang theo ý cười.
Cái tên này, bình thường lạnh lùng thản nhiên đối với hắn, hắn không vừa lòng, hiện tại đối với hắn tốt một chút, hắn lại cảm thấy cô uống lộn thuốc.
Cho nên vĩnh viễn nên đối với hắn lạnh nhạt mới tốt sao?!
"Cố Tiểu Ngải, cô mắng ai hả?" Lệ Tước Phong cắn răng, cô này ở trước mặt hắn lá gan là càng ngày càng lớn rồi, cũng dám nói hắn là đồ ngốc.
"Ai tức giận thì mắng người đó." Cố Tiểu Ngải ăn khoai tây nói.
"......" Lệ Tước Phong tức giận đến cắn răng, trừng mắt nhìn cô ngồi bên cạnh ăn khoai tây thực vui vẻ, từng chữ từng chữ từ trong cổ họng bức ra, "Cho tôi ăn nữa!"
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải không có do dự, duỗi thẳng tay đưa khoai tây qua.
Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, trên mặt xẹt qua một chút không có hảo ý, cúi đầu liền cắn tay cầm khoai tây của cô, ngay cả đầu ngón tay của cô cũng ngậm vào, đầu lưỡi cực nóng rất nhanh liếm liếm, hết sức hứng thú......
Trên tay Cố Tiểu Ngải nhất thời nóng lên, cuống quít rút tay lại, ở trước mặt Tiểu Vương lại làm chuyện liếm ngón tay không tốt tí nào, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể tức giận trừng mắt hắn.
Dùng đôi mắt hình viên đạn trừng hắn, hận không thể nhìn thủng mặt hắn!
"Không tệ, ăn ngon lắm." Lệ Tước Phong tà khí cười, một câu hai ý nghĩa, cuối cùng cũng trả thù lại được cái câu “đồ ngu ngốc” lúc nãy rồi.
"......" Mặt Cố Tiểu Ngải hơi hơi nóng lên, thản nhiên đỏ ửng.
"Chú Lệ, chú đánh nhau rất lợi hại phải không?" Tiểu Vương ngồi ở phía sau không có chú ý tới một màn vừa rồi của bọn họ, cả người còn trong trạng thái hưng phấn, mở miệng hỏi.
"Ta đánh người rất lợi hại." Lệ Tước Phong nói chuyện không khiêm tốn chút nào.
"......" Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn hắn, không biết xấu hổ mà.
Cũng phải nói lại, Lệ Tước Phong ở trước mặt con nít xây dựng hình tượng thật sự quá ít, quả thực đáng thương, chỉ có một, hai mặt như vậy......
Chỉ có một, hai mặt như vậy thôi, thế nhưng lại làm cho Tiểu Vương sùng bái hắn thành ra như vậy, hận không thể cùng họ với hắn.
Cô đối với Tiểu Vương tốt như vậy, cũng không thấy Tiểu Vương sùng bái cô giống như hắn vậy.
"Chú Lệ, vậy chú dạy con đánh nhau được không? Như vậy, về sau con sẽ không sợ bị các học sinh khác khi dễ nữa." Vẻ mặt Tiểu Vương chờ mong hỏi.
Cố Tiểu Ngải nghe ra một chút manh mối, không khỏi quay đầu lại hỏi, "Tiểu Vương, con ở nhà trẻ bị bạn khác khi dễ mới giận dỗi không đi đến trường sao?"
"Đúng vậy ạ. Rõ ràng là bọn nó khi dễ con, mẹ con còn nói con không nên đánh nhau với bạn học, căn bản là con đánh không lại tụi nó."
Tiểu Vương có chút ủy khuất cong miệng lên, lập tức lại kích động bắt đầu khoa tay múa chân, "Nếu con lợi hại giống chú Lệ vậy, về sau sẽ không ai dám khi dễ con nữa!"
Chú Lệ thực quá tuyệt, cũng không cần dùng thực lực đánh người, chỉ cần vẫy vẫy nắm tay là có thể làm người khác sợ tới mức tè ra quần.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong không chút nào nể tình cười nhạo một tiếng, "Tiểu tử thúi, con cũng muốn học được như chú vậy sao?"
Với bộ dáng động một chút là khóc lóc đó sao?
"Muốn ạ, muốn ạ." Tiểu Vương nghe không hiểu giọng điệu cười nhạo của Lệ Tước Phong, ngược lại càng thêm kích động nói, "Chú Lệ, chú chịu dạy con thật sao? Hoặc là chú học võ thuật đánh nhau ở chỗ nào, để con kêu mẹ đi đăng ký cho con, con cũng phải đi học!"
Học đánh nhau?
Đánh nhau cũng phải học sao?
Lệ Tước Phong lái xe nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt thâm thúy, sắc mặt từ từ u ám xuống.
Hắn lơn lên trong một đám tên côn đồ, không cần học cũng có chút căn bản này, muốn không chảy máu cũng chỉ có cách đem người khác đánh đến quỳ rạp trên mặt đất. Lâu dần, năng lực bảo vệ mình tự nhiên sẽ hình thành.
"Học đánh nhau không tốt." Lệ Tước Phong bỗng nhiên lạnh nhạt nói, tiếng nói cực kỳ trầm thấp.
"......" Cố Tiểu Ngải còn tưởng rằng mình nghe lầm, không khỏi nhìn về phía mặt nghiêng có chút căng thẳng của Lệ Tước Phong, một người bạo lực động một chút liền thích đánh người lại có thể dạy cho một đứa trẻ rằng đánh nhau không tốt?
"Vì sao?" Tiểu Vương khó hiểu hỏi, "Giống chú Lệ như vậy rất tuyệt mà!"
"Dài dòng!" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn quát bảo nó ngưng lại, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, "Kêu người đừng đánh nhau thì đừng đánh nhau thôi! Tại sao lại nói nhiều như vậy chứ!"
"A......" bị anh hùng mà mình sùng bái rống lên một câu, giấc mộng học đánh nhau của Tiểu Vương nháy mắt tan biến, ủy khuất ngoan ngoãn ngồi yên, không hề khoa chân múa tay vui sướng nữa.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn Lệ Tước Phong, ở trên mặt hắn cô xem không ra cái gì đến, một lát, Cố Tiểu Ngải đẩy một miếng khoai qua cho hắn, giọng nói khinh đạm nói, "Cái này thật không giống như lời nói của anh."
Cô còn tưởng rằng hắn sẽ khoe cùng Tiểu Vương rằng bản thân mình ngang ngược như thế nào cơ.
Hắn dạy con nít như vậy, rất ngoài dự đoán của mọi người.
Lệ Tước Phong cúi đầu cắn miếng khoai, nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước không nói gì, Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi nói, "Lệ Tước Phong, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
"Quan trọng thế nào?" Lệ Tước Phong thu hồi suy nghĩ của chính mình, chuyển mắt nhìn về phía cô, khóe môi tà khí gợi lên, "So với tôi còn quan trọng hơn sao?"
"Sao?" Cố Tiểu Ngải không hiểu được, nghi hoặc nhìn hắn.
"Cuối cùng chịu đi thăm cái giường trong phòng làm việc của tôi rồi sao?" Lệ Tước Phong tươi cười tràn ngập hứng thú, không chỉ đi thăm, cuối cùng cô còn có thể tròe lên đó mà nằm nữa...... Vậy ngày hôm nay của hắn liền trọn vẹn rồi.
"......" Muốn chết mất.
Cố Tiểu Ngải trừng mắt liếc hắn một cái, chuyển mắt qua chỗ khác không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.