Cô vừa mới đợi được ba ra tù......
Vì sao lại thành ra như vậy.
Cô không muốn ba một mình trong tù chín năm qua, ra khỏi tù vẫn ở một mình.....
Ba.....
Ba......
"Phanh ——"
Tiếng cửa bị đá văng ra.
Có người tới cứu cô sao?
Trong đầu Cố Tiểu Ngải một mảnh tối đen, rất muốn mở mắt ra lại phát hiện căn bản không mở ra được, ngay cả khí lực mở mắt ra cũng bị mất......
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên ở bên tai cô.
Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải cảm giác được thân thể đóng băng của mình bị người khác ôm lấy, một khí cực nóng nhanh chóng làm cô ấm áp.
Có phải cô có thể sống sót hay không?
"Đừng ngủ! Mở mắt ra! Cố Tiểu Ngải! Mở mắt ra cho tôi!"
Giọng cường thế bá đạo ở bên tai cô một lần lại một lần vang lên, giống như là một chuỗi âm thanh chồng chéo.
Cố Tiểu Ngải nghe được thực gian nan.
Là Lệ Tước Phong sao?
"Cố Tiểu Ngải! Con mẹ nó, cô dám ngủ tôi sẽ đánh chết cô!"
Cố Tiểu Ngải rất muốn nghe lời mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu căn bản mở không được, thân thể cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mà thôi.
Cho dù nói gì đi nữa thì Cố Tiểu Ngải cũng căn bản bất động.
Trên người cô đã không còn một chút khí lực nào.
Rất nhanh, một đôi môi cực nóng kề vào môi lạnh như băng của cô, suy nghĩ của Cố Tiểu Ngải hoàn toàn tan rã, ngất đi ở trong ngực của hắn.
Chết tiệt......
Trăm ngàn lần không được xảy ra chuyện gì.
*************************
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518059/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.