Bình thường, lúc này mợ nhất định triệu tập chơi mạt chược, hiện tại lại im lặng có chút quỷ dị.
Trong phòng khách, mợ ngồi ở trên sô pha đan len, cậu ngồi ở đối diện xem báo chí.
"Cậu, mợ." Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi đi vào.
Cậu ngay cả đầu cũng chưa nâng một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm tờ báo trong tay.
"A, tại sao nơi này lại có mùi cáo như vậy? Không lăn lộn ở trên giường của kẻ có tiền còn trở về nơi này làm cái gì?" Mợ thấy cô đi tới lập tức châm chọc khiêu khích.
Cố Tiểu Ngải trắng mặt, cúi đầu nói, "Con đã rời khỏi Lệ Tước Phong rồi."
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
"Là bị kẻ có tiền đá xuống giường chứ gì?" Mợ hừ lạnh một tiếng, kỳ quái cực kỳ, "Bị đuổi đi lại nghĩ đến nhà cậu sao? Cậu ngươi cứng rắn cốt khí do ngươi ép buộc ngay cả tòa soạn cũng không mở cửa, mỗi ngày đều ở trong nhà sống bằng tiền dành dụm...... Con riêng, ngươi hiện tại đắc ý chứ?"
Cậu thực ngay cả tòa soạn cũng không kinh doanh nữa sao?
"Cậu......" Cố Tiểu Ngải đi đến trước mặt cậu.
"Đừng gọi tôi là cậu, tôi không có bàn lãnh làm cậu cô, ngay cả dạy dỗ cô cũng không tốt." Cậu chuyển thân thể mập mạp qua chỗ khác không nhìn cô.
"Con biết con làm sai rồi, cậu, về sau con sẽ không như vậy nữa." Cố Tiểu Ngải cầu xin cậu tha thứ.
"Đã nói đừng gọi tôi là cậu nữa."
"Phịch ——"
Cố Tiểu Ngải quỳ hai đầu gối xuống, "Con thực đã biết con sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518047/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.