Hôm sau tỉnh lại, Cố Tiểu Ngải phát hiện mình nằm ở phòng ngủ lần trước, phòng thực mộng ảo.
Sờ sờ gấu bông đầu giường, Cố Tiểu Ngải từ trên giường đứng lên, hôm nay phải quay về nhà cậu.
Không biết nhà cậu bây giờ như thế nào, chắc là một bộ dáng mây đen sương mù ...... Cậu nhất định tức giận cực kỳ.
Đây là một cải cửa ải lớn của cô.
Sau lúc Lệ Tước Phong náo loạn ở nhà cậu, cô dường như không có dũng khí quay về nhà cậu.
Cho nên tối hôm qua mới có thể tùy ý để Sở Thế Tu dẫn cô về lại biệt thự bờ biển, cô cũng cần đủ thời gian vì mình thường hay để tam đến, cố lấy dũng khí quay về nhà cậu đối mặt tất cả......
"Cốc cốc ——"
Cửa nhẹ nhàng bị gõ hai cái.
Cố Tiểu Ngải ngẩn người, vừa lấy tay vuốt vuốt lại tóc dài vừa đi mở cửa.
Sở Thế Tu đứng ở cửa đánh giá cô, trong mắt ngấn ý cười, giọng nói tao nhã, "Anh chuẩn bị nếu không có người mở cửa thì anh liền tiến vào hôn mỹ nhân cho tỉnh ngủ."
Cố Tiểu Ngải bị anh chọc cười, "Anh thức dậy sớm thế."
"Muốn tiến vào hôn trộm, chỉ là...... thất bại." Sở Thế Tu làm mộ bộ dáng thật đáng tiếc, lại vẫn không mất quý khí, mắt tỏa sáng, "Vậy em rửa mặt trước đi, một hồi xuống dưới ăn điểm tâm."
"Dạ."
Nhìn bóng lưng Sở Thế Tu xoay người rời đi, Cố Tiểu Ngải có chút giật mình.
Đây là buổi sáng thứ nhất cô hoàn toàn rời khỏi Lệ Tước Phong, tỉnh giấc trong biệt thự ở bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518045/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.