Lúc anh làm cá vẫn có mang bao tay, cô bất quá là thuận miệng nói thôi.
Hiển nhiên anh sẽ xin lỗi.
Giống như một hoàng tử khiêm tốn.
Thiếu chút nữa đã xua tan đi được bầu không khí ngưng kết ......
Nhìn Sở Thế Tu trước mắt bận rộn, Cố Tiểu Ngải nghĩ rời khỏi Lệ Tước Phong là một chuyện đúng đắn nhất đối với cô.
Rời khỏi Lệ Tước Phong, cô mới có thể từ từ tìm lại nụ cười của chính mình.
Ít nhất, cô cũng bắt đầu có tự do.
Cuộc sống của cô sẽ từ từ trở lại quỹ đạo, chờ ba ra tù, sẽ xua tan đi cuộc sống tối tăm của cô mà hứng lấy bình minh.
Đúng vậy, cô rời đi là rất đúng.
Bởi vì, con đường của Lệ Tước Phong là sai trái, cô muốn cố gắng từng chút từng chút một mà trở về con đường chính trực......
"Nấu xong rồi." Sở Thế Tu đem cá bưng lên bàn, "Thiếu chút nữa anh đã quên làm như thế nào rồi, đến đây nếm thử xem."
"Dạ, được."
Cố Tiểu Ngải đi đến trước bàn ăn, Sở Thế Tu cúi xuống trước bàn ăn, dùng chiếc đũa gắp một miếng cá đưa tới bên môi cô, giống như một đứa nhỏ dâng lên vật quý giá của nó mong cô nhận lấy.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm tay anh mà sửng sốt, không hề động.
Sở Thế Tu mỉm cười nhìn cô, mang theo vài phần chờ đợi, "Thưởng thức một chút xem, không dám ăn sao? Sợ anh làm khó ăn sao?"
Anh tự tay nấu cá cho cô ăn làm sao có thể không dám chứ?
Chỉ là anh đối với cô quá thân mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518043/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.