Cố Tiểu Ngải nắm chặt tay, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn.
Trong phòng vô cùng im lặng.
Không có nghe thấy tiếng súng, Cố Tiểu Ngải mới nhẹ nhàng thở ra, mở hai mắt, Sở Thế Tu đã buông súng xuống.
"Tới phiên ngươi."
Sở Thế Tu đem súng trực tiếp đẩy đến trước mặt Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong đè lại súng lục, lạnh lùng nhìn Sở Thế Tu đối diện, ngón tay thon dài nắm súng nhắm ngay huyệt thái dương chính mình.
Cố Tiểu Ngải một lòng nhất thời lại nói không nên lời.
Bọn họ thực điên rồi......
Lệ Tước Phong không có nổ súng, chuyển mắt nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Tốt lắm, hiện tại ánh mắt cô rốt cục cũng ở trên người hắn......
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên ghế môi cắn chặt, tái nhợt không có huyết sắc, thẳng tắp nhìn chăm chú vào hắn, một đôi mắt mở to rõ ràng hoảng sợ.
Cò động.
Lại là khe không đạn.
"Vù......"
Trong đám người phát ra tiếng hô nhỏ nhợt nhạt, một đám người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Súng lục lại lần nữa bị đẩy đến trước mặt Sở Thế Tu.
Sáu khe đạn, đã hai phát không đạn.
Bốn khe đạn còn lại, viên đạn sẽ ở khe số mấy?
Sở Thế Tu rũ mắt xuống nhìn chằm chằm súng lục trên mặt bàn, tay cầm lên hướng huyệt thái dương chính mình.
Tất cả mọi người tập trung nín thở.
Tiếp tục xem nữa, bọn họ không chết, cô sẽ chết.
"Buông tay, tôi muốn đi toilet."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng.
Mọi ánh mắt đồng thời nhìn qua cô.
Liền không muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518037/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.