Một hồi lâu.
Sở Thế Tu thu hồi tầm mắt của mình, đem tây trang bỏ tới trên sô pha ở một bên, tiến lên quì một gối xuống, xoa đầu Bỉ Sóng, tiếng nói dịu dàng êm tai, "Bỉ Sóng, ngoan, đừng ăn, ta cho ngươi uống sữa."
Như là nghe hiểu được, Bỉ Sóng ngoan ngoãn đưa móc khóa bỏ ra trên mặt đất.
Tay vuốt vuốt lông của Bỉ Sóng, Sở Thế Tu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, tiếng nói có chút khàn khàn, có chút tổn thương, "Anh nghĩ...... em sẽ không đến nơi này nữa."
Trong nháy mắt, hốc mắt trở nên chua xót.
Mỗi một lần nhìn thấy Sở Thế Tu, lòng của cô đều đau, đau đớn vô cùng.
Cố Tiểu Ngải rất nhanh lấy túi, cố gắng không để cho cảm xúc mình không khống chế được, giọng điệu lạnh nhạt nói, "Em còn có việc, em đi trước."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài.
Cô thực không nên tới, vì sao lại nghĩ đến nơi này.
Cô làm sao có thể đem nơi này trở thành nơi tạm lánh của mình.
Nơi này không phải dreamhouse của cô...... cho tới bây giờ cũng không phải.
"Anh đối với em mà nói, thật sự là người vô vị sao?" Cố ý đè thấp giọng lại mang chút cố chấp ở sau lưng cô vang lên, ngăn cản bước chân cô bước ra cửa.
Cố Tiểu Ngải đứng nguyên tại chỗ.
Người vô vị sao?
Nếu Sở Thế Tu đối với cô là người vô vị, thì cuộc đời của cô, còn lại bao nhiêu người quan trọng?
Nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, Cố Tiểu Ngải liều mạng trừng mắt nhìn, thành khẩn nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517992/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.