Người ngu si mới có thể cao hứng.
Vì sao hắn có dục vọng với cô thì cô phải cảm thấy cao hứng, cũng không thể ăn no được.
"Lệ Tước Phong, anh đừng làm rộn, chờ vết thương của anh tốt hơn rồi nói sau được không?"
Phân rõ phải trái, trốn tránh, toàn bộ tức giận đối với Lệ Tước Phong không có hiệu quả, Cố Tiểu Ngải bắt đầu chịu thua, hạ thấp giọng xuống nói.
"Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, chờ năm ngày của cô qua đi......" Lệ Tước Phong nói xong như là nhớ tới cái gì, ánh mắt trở nên rất có hứng thú nhìn chằm chằm cô, khóe môi nâng lên, "Cô đồng ý chờ kỳ kinh của cô qua đi thì mặc đồng phục cho tôi xem rồi."
......
Không ngờ hắn lại không quên việc này đi.
Lúc đó cô chỉ nghĩ đồng ý...... để kéo dài thời gian mà thôi.....
Đợi chút, đồng phục, có biện pháp rồi.
"Được." Cố Tiểu Ngải sảng khoái đáp ứng, trốn tránh tay hắn đang giam cầm bay nhanh xuống giường, "Chỉ là đồng phục của anh mua đều để ở nhà hết rồi, tôi đi hỏi mượn cô ý tá một bộ mặc tới cho anh xem."
Đồng phục y tá ở bệnh viện này cũng đúng khuôn phép, cũng không giống như hắn mua, dường như mỗi cái đều rất ngắn, vừa thấy cũng rất gian.
Nói xong, Cố Tiểu Ngải chạy đi, hiện tại chân cô đã hoàn toàn tốt hơn rồi, chạy nhanh hơn trước.
Lệ Tước Phong nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô không khỏi gợi lên môi.
Cô muốn mặc đồng phục y tá trong bệnh viện, nào có chuyện dễ dàng như vậy......
Lúc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517987/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.