"Xoảng ——"
Cái nĩa trong tay Cố Tiểu Ngải rớt mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Sở Thế Tu ngạc nhiên nhìn mặt tái nhợt của cô, như hiểu ra được cái gì rồi, từ chỗ ngồi rời đi, đi đến chỗ xa xa một chút gọi điện thoại.
Nhìn những miếng bít tết được cắt nhỏ chằm chằm, trong lòng Cố Tiểu Ngải trống rỗng.
Ăn bít tết nhưng hoàn toàn không có hương vị gì cả.
Sở Thế Tu đứng ở đàng kia đưa lưng về phía cô gọi điện thoại, nói chuyện thật lâu, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt nói không nên lời phức tạp.
......
Chờ đến khi anh nói chuyện điện thoại xong trở về, Cố Tiểu Ngải đã ăn xong bít tết.
"Em ăn gan ngỗng nhé, anh cắt giúp em." Sở Thế Tu kéo ghế ngồi xuống.
"Khi nào thì anh đưa em trở về?" Cố Tiểu Ngải để cái nĩa xuống bàn rồi nói.
Hai người nói cùng một lúc, Sở Thế Tu sắc mặt cứng đờ trả lời, "Sẽ ở lại đây một đêm."
Trong giấc mộng của cô, nhất định phải ngủ trên một chiếc giường công chúa thật lớn, nghe thanh âm của sóng biển rồi chìm vào giấc ngủ......
Anh muốn hoàn thành từng ước mơ của cô.
Cô làm sao có thể không hiểu được tâm tư của anh cơ chứ?
Nhưng cô......
Cô rất trân trọng thời gian ở bên cạnh Sở Thế Tu, đồng thời cũng sợ hãi......
Sợ hãi cái gì, cô sợ hãi rất nhiều điều.
"Em muốn trở về."
"Ở lại đây một đêm, chỉ một đêm thôi." Sở Thế Tu vẫn khăng khăng cố chấp, "Sáng mai, anh sẽ đưa em trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517956/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.