Cố Tiểu Ngải có cảm giác ngủ thẳng tới buổi tối mới tỉnh lại, ngủ cả người đều thoải mái không ít.
Bảo mẫu đang ngồi ở trước giường cô, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường xem tạp chí, thấy cô tỉnh lại lập tức nở nụ cười, "Cố tiểu thư tỉnh rồi sao?"
Trong phòng bệnh đều tối, chỉ có đèn trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng mờ nhạt.
"Sao cô không mở đèn đọc sách?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn ánh sáng nơi đầu giường, "Như vậy sẽ làm tổn hại mắt."
"Tôi sợ mở đèn sáng quá ảnh hưởng đến Cố tiểu thư ngủ." Bảo mẫu cười cười, mở đèn trong phòng bệnh lên, "Cố tiểu thư đói không? Tôi đi nấu cháo cho cô."
Trong phòng trở nên sáng ngời.
"Không cần làm phiền, tôi bây giờ còn chưa đói bụng, một chút đói bụng tự mình có thể làm được."
Cô cũng không phải tứ chi tàn phế, chỉ là bệnh bao tử mà thôi, lúc trước cảm mạo cũng đã hết, thân thể của cô từ chín năm trước đã bắt đầu quen rồi.
"Không được, nếu cô đói bụng Lệ tiên sinh sẽ trách cứ tôi."
"Bảo mẫu, cô là trưởng bối, về sau đừng xưng hô với tôi như vậy, gọi tôi là Tiểu Ngải được rồi." Cố Tiểu Ngải cười nói, ngồi xuống.
Bảo mẫu là một phụ nữ trung niên, mỗi lần nghe cô kêu "Ngài", cô cả người không được tự nhiên.
"Như vậy sao được, nhất thiết phải xưng hô như vậy ." Bảo mẫu vội hỏi, "Tôi còn phải đi nấu cháo cho cô."
"Được."
Cố Tiểu Ngải không có bướng bỉnh cùng bảo mẫu, không biết chuyện của Sở gia phát triển thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517937/chuong-118.html