Nhìn điện thoại di động đã bị cúp máy, Sở Thế Tu ngồi ở trước bàn làm việc, hơi hơi cúi đầu, bóng dáng có chút đau khổ.
Một lần gặp lại, một lần điện thoại......
Cộng lại mới nói được mấy câu.
Mỗi lần đều nhanh như nháy mắt.
Anh mỗi lần đều có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng lần nào cũng đều không kịp hỏi, cô liền vội vàng biến mất.
Anh muốn hỏi cô sống có tốt không; anh muốn hỏi cô chuyện của Cố gia nămđó, cô như thế nào tới được nơi đây; anh muốn hỏi cô có cần anh hỗ trợkhông......
Cô vẫn là được che chở lớn lên như công chúa, anh lo lắng cô chịu không nổi đả kích tan cửa nát nhà.
Trong chín năm qua, anh đã có vô số lần gặp ác mộng, đều là mơ thấy cô ôm búp bê đứng ở trong góc nhỏ vụng trộm khóc, anh muốn đi đến nắm tay cô......
Nhưng trong giấc mộng kia rất dài, anh như thế nào đều không thể đi đến trước mặt cô......
Chờ đến lúc anh gian khổ đi đến trước mặt cô thì lại tỉnh giấc.
Mở mắt ra thì vĩnh viễn là không có một người nào, không có một tiểu cônương mặc váy công chúa đứng ở trước mặt anh, cười nói với anh: A Tu, em lại tìm được anh rồi.
”Thùng thùng.”
Cửa phòng tổng giám đốc bị gõ vang lên.
”Vào đi.” Bị chặt đứt suy nghĩ, Sở Thế Tu mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm lên tiếng.
Thư ký đẩy cửa ra đi vào, thuận tiện mở đèn lên, phòng tổng giám đốc to như vậy lập tức sáng ngời, “Tổng giám đốc, sao lại không mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517917/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.