Cô hết sạch khí lực, so với vật lộn cùng Lệ Tước Phong còn muốn vất vả hơn......
Cách cửa, Cố Tiểu Ngải nghe được tiếng Piano mỏng manh từ trong phòng truyền tới, im lặng nghe, tiếng Piano trầm thấp mà thong thả, mỗi một nốt đềuáp lực đập vào trong lòng người.
Là bản dạ khúc Chopin số 9.
Lúc còn nhỏ, Cố Tiểu Ngải không ít lần tìm thấy Sở Thế Tu gảy đàn một mình trong phòng nhạc, là bản dạ khúc Chopin số 9 này.
Tâm tình của anh không tốt sẽ đem mình giấu đi, hưởng thụ một người cô độc.
Anh nói, dạ khúc số 9 thực bi thương, đôi khi rất giống anh.
Mỗi lần cô tìm được anh, Sở Thế Tu liền không gảy đàn nữa.
Cô khi đó rất vui vẻ, nhất định là Sở Thế Tu thấy mình tìm được anh, sẽ không cảm thấy bi thương khổ sở......
Xa cách chín năm, cô lại nghe anh đàn bản dạ khúc này.
Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Ngải nghe được Sở Thế Tu đàn bản dạ khúc này bi thương đến thế, kiềm nén đau thương, trầm thấp đến làm người ta khôngthở nổi......
Cô không hiểu, Sở Thế Tu vì sao muốn gảy bản dạ khúc này vào lúc này đây.
Bởi vì nhìn thấy cô không vui vẻ giống như trong tưởng tượng sao?
Bởi vì nhìn thấy cô không giống như trước kia, lôi thôi nhếch nhác hơn, làm cho anh thất vọng rồi sao?
Vì sao muốn gảy bản dạ khúc này......
Trong hành lang, một cô gái bưng vật đấu giá đi ngang qua trước mặt cô, kinh ngạc nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải thế này mới nhớ tới chuyện tìm nhẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517903/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.