“Cho tôi đi” Cố Tiểu Ngải vội vã giữ chặt túi văn kiện, thu hết toàn bộ ảnh chụp cho vào.
Những tấm ảnh này ở chỗ cô, không để rơi vào tay người khác.
Dáng vẻ cô vội vả thu lại những tấm ảnh, rơi vào trong mắt của Lệ TướcPhong. Lệ Tước Phong có chút hứng thú nhướn mày: “Nghĩ kỹ viết như thếnào rồi chứ?”
Viết thế nào?
Cô căn bản không muốn đi viếtnhững tin tức bất lợi có liên quan đến Sở Thế Tu. Cố Tiểu Ngải chỉ cườicười không trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Còn chưa đến sao?”
“Sắp đến rồi, Cố Tiểu Ngải” Tài xế đang lái xe trả lời. Lệ Tước Phong cầmtay cô đặt trong lòng bàn tay của mình, năm ngón tay thon dài trắng nõn, trên ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn bảo thạch kiểu dáng hình giọt lệ,nhấp nhánh ánh sáng lóng lánh trong suốt.
Chiếc nhẫn này, giốngnhư được làm ra là để đeo lên tay của cô vậy. Trong khoảnh khắc, Lệ Tước phong ôm lấy cô, lông mày soắn vặn lên vào nhau, không giận dỗi nói:“Cố Tiểu Ngải, có phải cô gầy rồi”
Cố Tiểu Ngải biết rõ còn làm một bộ mặt nghi ngờ nhìn anh.......
Từ lúc bắt đầu gặp anh, cân nặng của cô cứ một đường đi xuống.....
Thể xác và tinh thần song song bị tra tấn, cô không gầy mới lạ.
“Gầy một chút không tốt sao?” Cố Tiểu Ngải trong lòng thầm oán hận không nói ra, chỉ nhạt nhạt trả lời.
“Ôm một đống xương cốt có cái gì tốt?”
“... .......” Cô là một đống xương cốt sao? Cố Tiểu Ngải tức giận trừng mắtvới anh, ngoài cười nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517890/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.