Rời khỏi giường thì sắc trời đã là hoàng hôn của ngày hôm sau . . . . . . Lệ Tước Phong vẫn đi ra ngoài làm việc, thể lực hắn luôn mạnh mẽ hơn người.
Như là sợ cô tùy thời lại tuyệt thực, hắn cho đặt thùng thuốc phiện trên chính giữa bàn ăn . . . . . .
Không cần cảnh cáo.
So với cái gì đều hữu dụng hơn cả. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn xem một trận không nói gì.
Bảo mẫu đem mỹ vị món ngon bưng lên bàn ăn thì Cố Tiểu Ngải tất cả đều ăn vào vô vị, giống như ăn sáp.
Đầu kia của còng tay gắn vào chân bàn, kim cương trên xiềng xích tản ra hào quang. . . . . .
Tùy tiện nuốt một chút, Cố Tiểu Ngải cầm lấy báo chí một bên xem tin tức, mặc kệ là tài chính và kinh tế vẫn là tin giải trí, Trợ lý tự sát cùng Sở thị trốn thuế là một chuyện đều chiếm đầu đề.
“Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh có phân phó, nếu cô có buồn có thể ra ngoài đi dạo, tôi sẽ đi với cô.” Bảo mẫu đứng ở một bên cung kính nói.
Cố Tiểu Ngải vẫy vẫy xiềng xích trên tay, “Cho cô dắt tôi ra ngoài thế này sao?”
Thực đem cô làm sủng vật?
“. . . . . . Lệ tiên sinh không phải ý tứ này.” Bảo mẫu rất muốn thay chủ tử nhà mình giải thích.
“Là ý tứ đó? Hắn kỳ thật cũng không muốn cho tôi đi ra ngoài?”
“. . . . . .” Quên đi, bảo mẫu nghĩ không nên giải thích.
Hình tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517886/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.