Lệ Tước Phong tùy ý ngồi ở sô pha, hất cằm lên, tóc ngắn sạch sẽ, mang theo một chút cuồng vọng cùng kiêu ngạo bẩm sinh, vẻ mặt ngạo mạn, cao cao tại thượng.
Thần thái kia giống như bố thí.
"Lệ tiên sinh." Bảo mẫu đem khay đến trước mặt Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong từ ly rượu trong khay lấy chiếc nhẫn ra, một tay nắm tay mềm mại của cô, lóe hào quang nhẫn hướng ngón áp út của cô đeo vào
Trong chớp mắt, Cố Tiểu Ngải không hề nghĩ ngợi đưa tay nắm lại thành quyền, tránh né qua, tay Lệ Tước Phong cầm nhẫn khựng lại giữa không trung.
"Sao?" Lệ Tước Phong không hờn giận nâng mắt lên, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm.
"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm cái nhẫn kia nghẹn lời, sau một hồi vòng vèo, thản nhiên hỏi, "Lệ Tước Phong, anh có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn không?"
Tay cô còn bị hắn nắm lấy.
Muốn hắn giảng giải ý nghĩa của chiếc nhẫn sao?
Hung ác nham hiểm dần dần biến mất, Lệ Tước Phong cảm thấy hứng thú nhíu mày, "Nói tiếp."
Cố Tiểu Ngải rút tay về, tay cầm chiếc nhẫn thả lại trong ly rượu, nghiêm túc nói, "Nếu anh không có hứng thú với phụ nữ nào đó, vĩnh viễn đừng đưa cô ấy nhẫn, như vậy chỉ có gia tăng hiểu lầm."
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bị thả lại ly rượu, không giận ngược lại cười, khóe môi gợi lên một chút tà khí , "Cố Tiểu Ngải, cô nghĩ tôi trao cô nhẫn là để cầu hôn sao?"
"Hả?" Cố Tiểu Ngải ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517868/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.