"Tiểu thư, như thế nào lại khóc? Quảng cáo này cảm động vậy sao? Cũng không có gì mà. . . . . ." Tài xế không hiểu ra sao nói.
Cố Tiểu Ngải sờ sờ trên mặt, sớm rơi lệ đầy mặt.
Nhìn trên màn ảnh không ngừng lặp lại quảng cáo, trong lúc xúc động một ý tưởng can đảm nhất thời hiện ra.
Cố Tiểu Ngải lau nước mắt hỏi, "Nơi này cách sân bay bao xa?"
"Còn rất xa, không phải cô muốn đi công ty E.S sao? Cùng sân bay là hai hướng khác nhau à!"
"Trả anh tiền."
Cố Tiểu Ngải bỏ lại phí taxi liền lao ra khỏi xe, chạy về hướng ngược lại.
Sở Thế Tu, tôi chưa từng cố ý nhớ đến anh, lại một khắc cũng không quên anh.
Chờ em.
Chính tại xích đu này, không gặp không về.
Sở Thế Tu, không gặp không về.
Tắt đi di động, sau khi ngồi trên máy bay, Cố Tiểu Ngải không khỏi vì mình lớn mật mà tim đập nhanh.
Trong bối cảnh quảng cáo là quê hương của cô cùng Sở Thế Tu, cô cùng Sở Thế Tu là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau tại nhà trẻ.
Ở bậc Tiểu học, vào sinh nhật của Sở Thế Tu gia đình không ở nhà, một mình anh ta trốn khỏi nhà trẻ. . . . . .
Cô cùng nhiều người tìm được anh ta.
Trước bậc thang nhà trẻ, Sở Thế Tu khiếp sợ ngoài ý muốn nhìn cô, mặt uể oải rốt cục lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Ngải Ngải, em là người đầu tiên tìm được anh."
Sở Thế Tu lúc còn nhỏ hết sức đẹp trai, trên người có một loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1517854/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.