Tiết học đầu tiên, hai chúng tôi đến muộn. Thật hối hận đã hất cháo lên người hắn, bởi vì sau khi hắn toàn thân dính cháo, chính tôi lại phải giúp hắn tìm quần áo để thay – nhẽ ra nên dùng ghế hoặc điện thoại đập vào gáy hắn mới phải.
“Tại sao đến muộn?”, thầy giáo nhìn thấy Hà Vĩnh Kỳ thì như thể nhìn thấy cháu ruột, cười híp cả mắt, tất nhiên chẳng thèm hỏi nguyên do tại sao hắn đến muộn, cả tôi cũng an toàn chui vào lớp. Tan học, Hà Đông Bình – cán bộ kỉ luật của lớp mò đến hỏi lí do tại sao chúng tôi đến muộn.
Tôi lập tức chỉ tay về phía Vĩnh Kỳ: “Tại hắn!”.
Hà Vĩnh Kỳ cũng chỉ vào chính mình, cười xấu hổ: “Là tại mình”.
“Tại cậu à?”
“Lúc ăn sáng…”, câu nói chưa dứt đã bị cái huých tay của tôi ngăn lại.
Tôi cười hì hì với Hà Đông Bình: “Bởi vì Vĩnh Kỳ không chịu dậy, gọi thế nào cũng không được, mình đợi anh ấy nên cả hai cùng bị muộn”.
Hà Đông Bình gật đầu, cười nói: “Thì ra tại ngủ nướng, lần sau dậy sớm chút nhé. Vĩnh Kỳ, lần này thầy giáo không điểm danh, mình cũng bắt chước thầy, coi như không tính”.
Tôi mừng rỡ cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn nhé.” Hà Vĩnh Kỳ phô ra nụ cười chết người nổi tiếng của mình: “Mình không dậy được, bởi vì tối qua…” Binh! Tôi lại lấy khuỷu tay thúc hắn, kèm theo một ánh mắt cảnh cáo.
Hà Đông Bình có vẻ rất thích thú được nói chuyện với Hà Vĩnh Kỳ, háo hức chờ hắn nói tiếp: “Tối qua làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-dong-va-ky-ky/38012/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.