Editor: YYone
Hai người kia đúng là rất nổi bật, chiều cao vượt trội giữa đám đông, ngoại hình xuất sắc, nhất là Giang Dữ Thành. Mái tóc màu vàng kim cắt ngắn sát đầu, hai bên còn cạo hai đường, nét ngang ngược hiển hiện trên mặt, nhìn ai cũng trưng nụ cười nhạt.
Liếc qua đã thấy không dễ trêu vào.
Nhưng quả thật không thể xỉa xói gì nhan sắc này, dù mọi người xung quanh không dám trắng trợn nhìn hắn ta song sẽ vô tình hay cố ý đưa mắt qua đó.
Tịch Ngộ bên cạnh trông khiêm tốn hơn nhiều.
Quần áo đen, tóc đen, trông giống một sinh viên giỏi.
Trần Mạn Mạn dời mắt.
Cô biết Phương Điền đang trốn cái gì.
Phương Điền cúi đầu giả vờ nghiêm túc nhìn thực đơn, trong lòng thầm kêu đen đủi.
Sao mà đến chỗ này cũng gặp bọn họ chứ.
Tịch Ngộ thì còn ổn, ít nhất sau khi bị cậu từ chối vẫn cư xử đúng mực, không làm gì quá đáng.
Giang Dữ Thành thì ngược lại, cậu chẳng biết mình gây sự với hắn ta lúc nào mà mỗi lần đụng mặt là lại nói mấy câu làm người ta bực mình, bộ dạng cà lơ phất phơ như chẳng thèm để người khác vào mắt, không quan tâm người ta nghĩ gì.
Phương Điền thấy hắn ta là nhức cả đầu, sợ hai người bọn họ phát hiện, chỉ muốn chui luôn xuống bàn trốn.
Trần Mạn Mạn thấy vậy liền cạn lời: "Anh có cần phải sợ đến thế không vậy?"
"Nhiều người như thế, bọn họ có thấy thì cũng chẳng ăn thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-doi-gioi-lam-nung-qua-lam-sao-bay-gio-/3720128/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.