Editor: YYone
Lúc Phương Điền đang lúng túng không biết phải trả lời ra sao thì nghe thấy Tịch Ngộ hỏi thêm.
"Mặt anh sao thế?"
Anh ta nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm.
Phương Điền ngớ ra, dùng tay phải xoa xoa khuôn mặt vẫn còn hồng, không nghĩ ngợi mà đáp. "Trần Mạn Mạn véo."
Tịch Ngộ nghe xong, ánh mắt bình tĩnh chuyển sang Trần Mạn Mạn đứng bên cạnh.
Trần Mạn Mạn: ......
Cậu đàn em này tuy trông đẹp trai, xán lạn nhưng khi không cười thì có hơi đáng sợ à nha.
Phương Điền nhìn bầu không khí kỳ quặc giữa hai người, mãi mới nhận ra câu vừa rồi nghe như đang mách lẻo, vội vàng giải thích. "Bọn anh chỉ đang đùa thôi."
Tịch Ngộ dời mắt, không nói lời nào, quay lại nhìn cậu chăm chú.
Phương Điền bị nhìn đến dựng tóc gáy, cố nhịn cảm giác muốn lùi bước, cười gượng. "Cậu mau về huấn luyện đi, bọn anh còn có việc, không làm phiền cậu nữa..."
"Anh đừng tránh em nữa được không?"
Phương Điền còn chưa nói hết câu đã bị Tịch Ngộ cắt ngang.
Đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng Phương Điền, nụ cười rạng rỡ thường ngày cũng thu lại, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa thẳng thắn.
Phương Điền: .....
Cậu thật sự không quen đối mặt với những tình huống như này, cậu biết mình phải giữ khoảng cách và không cho người từng bị mình từ chối bất kỳ cơ hội nào, nhưng lúc này Phương Điền hoàn toàn không thể thốt ra chữ "không".
Ngay khi Phương Điền đang lúng túng do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-doi-gioi-lam-nung-qua-lam-sao-bay-gio-/3675789/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.