Editor: YYone
Phương Điền sợ đến mức không dám hó hé, vội vàng leo lên yên sau.
Nhiếp Dương Dương: ...
Sở Tinh Chiết, con mẹ cậu!
Nhiếp Dương Dương bị bắn gục trên đường lớn, dõi theo bóng dáng hai người lái xe lời đi mà con tim buốt giá.
Y sợ bị kẻ địch phát hiện, chỉ có thể từng bước bò vào căn nhà bên cạnh đang mở cửa.
Y trốn trong đó, cố kìm nén nước mắt khuất nhục. Y thầm tự nhủ đàn ông dù có nước mắt, nhưng sẽ không dễ rơi lệ.
Sở Tinh Chiết dừng xe ở rìa khu tàn tích, thả Phương Điền xuống.
Phương Điền vừa xuống xe đã lập tức tìm một bụi cỏ, nằm xuống ẩn nấp.
Sở Tinh Chiết thấy cậu đã trốn kỹ mới nói. "Cậu chờ ở đây đi, đừng ra ngoài. Có người tới cũng không được thò ra, cậu bắn không lại người ta đâu."
"Ừm, em hứa sẽ không nhúc nhích." Phương Điền ngoan ngoãn đáp.
Sau đó lại nhỏ giọng thúc giục hắn. "Anh mau về cứu anh ấy đi, nếu không gặp team địch anh sẽ phải đánh 1v4 đó. Em không làm gì được đâu."
Sở Tinh Chiết. "Cậu cũng biết à?"
Phương Điền bĩu môi hừ một tiếng.
[Đừng tán tỉnh nữa, hai người này đừng có chim chuột nữa.]
[Cứu con trai, cứu con trai.]
[Cá khóc nước biết, công cụ hình người khóc không ai biết.]
Nhiếp Dương Dương. "Anh à, đừng nói nữa, màn hình đứa em này tối rồi đây này."
Sở Tinh Chiết cười khẩy, cuối cùng vẫn lái xe quay lại cứu y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-doi-gioi-lam-nung-qua-lam-sao-bay-gio-/3675785/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.